Tổng hợp truyện hài phần 5

Tổng hợp truyện hài phần 5


Đi Hồ

Ở miền Nam đi đám ma gọi là đi điếu, đi đám hát gọi là đi giải, đi đình gọi là đi cúng, đi đám ăn mừng gọi là đi hạ, còn đi đám cưới gọi là đi hồ.

Có một anh chàng hà tiện gặp lúc bạn cưới vợ không thể từ chối được. Anh ta đi hồ năm ngàn nhưng trong lá thiệp lại đề:

- Tôi đi hồ mười ngàn, xin nợ lại năm ngàn.

Đến lượt anh ta cưới vợ, người bạn cũ cũng đáp lễ theo đúng kiểu ấy, đề vào thiệp như sau:

- Tôi đi hồ mười ngàn đồng, xin nợ lại năm ngàn, còn năm ngàn tôi xóa nợ anh lần trước.


Lừa Gặp Bợm

Có anh nhà giàu keo bẩn, sợ đầy tớ ăn vụng các thức ăn của mình nên cố chọn nuôi một anh lù khù, lờ khờ. Một hôm có việc đi vắng, anh ta dặn người ở:

- Mày ở nhà trông cái chân giò treo đó, con gà trong chuồng kia.

Nói đoạn anh ta chỉ vào ve rượu:

- Còn hai ve rượu là thuốc độc để bẫy chuột, uống là chết đấy!

Chủ đi rồi, tớ ở nhà bắt gà trống thiến làm thịt, luộc chân giò, lấy rượu ra chén một rân đã đời. Chủ về thấy tên đầy tớ đang say mèm nằm sấp dưới đất. Anh ta tức lộn ruột lên và quát tháo um sùm.

- Gà đâu, giò heo đâu...

Đầy tớ lèm bèm, ú ớ thưa rằng:

- Con vâng lời ông ở nhà coi các thứ, rủi có con mèo và con chó từ đâu chạy lại. Con mèo tha cái chân giò, con chó cắp con gà trống thiến chạy mất. Con sợ ông mắng nên lấy hai ve rượu thuốc uống cho chết, không ngờ vẫn còn sống đây.





Có Mà Ra Nhà Xác

Một ông ăn đám giỗ ở nhà sui gái, vì ăn vội nên mắc xương. Khạc ra thì ngượng, ông bèn giả vờ say rồi la lên cố tìm những từ có âm tương tự như chữ "Khạc" để tống tiễn cái xương bất trị. Ông cất tiếng:

- Thằng đực nhà tôi với con Út anh sui đây thật là vừa đôi phải lứa, hợp với nhau về tuổi ta...ác...khờ...

Vẫn chưa hề hấn gì, ông lại tiếp tục:

- Thưa bà con chú ba...ác...khờ. Tôi ngày trước ở rừng thường trèo non vượt tha...ác ... khờ. Tôi không phải là một đứa độc ác... khờ...

Mấy bà thấy vậy ôm bụng cười, ông ta tức mình la lớn:

- Đồ đàn bà vô duyên, gì mà cười toang to...ác...khờ...Không có đám này thì tôi đi đám kha...ác...khờ...

Ông sui gia biết chuyện, chỉ vào ông sui mắc xương nói như ra lệnh:

- Nhanh đi ra nhà thương gắp xương ra, ác...ác...vậy hoài có ngày ra nhà xác.

May Mà Cầm Tinh Con Cầy
Một người ăn cỗ vừa nhanh vừa tục, cứ gắp lấy gắp để, không hề để ý tới ai. Những người ngồi cùng mâm thấy thế hỏi:

- Anh cầm tinh con gì?

Hắn ta trả lời:


- Tôi tuổi Tuất... Đang ăn các ông hỏi tuổi tôi để làm gì?


Trong đám có người lên tiếng:


- Ồ! để chúng tôi đề phòng đấy mà.


Gã tham ăn làm như không biết, hỏi lại:


- Tại sao phải đề phòng khi đang ăn nhậu?


Người cùng mâm trả lời:


- May mà ông cầm tinh con cầy đấy! Chớ cầm tinh con hổ thì anh em chúng tôi phải lo mà chạy trước.



Bây Giờ Mới Thò Đầu Ra

Có một anh bủn xỉn, bạn đến thăm nhà mà cứ trốn ở trong nhà không chịu ra tiếp đãi. Mỗi lần bạn bè đến tìm là sai con ra nói "bố cháu đi vắng". trong đám bạn có người hóm, bèn nghĩ cách chơi khăm. Một hôm anh ta tìm đến nhà, mặc cho con chủ nhà bảo là không có, anh ta vẫn sấn vào ngồi chơi. Nhân thấy câu đối treo trên tường, anh ta ngâm toáng lên:

- Tửu trung chất ngự chân quân tử.

- Tài thượng phân minh thị trượng...

Cứ vậy ảnh đọc vế đối thứ hai đến chữ "trượng" mà lặp đi lặp lại chữ "thị trượng", "thị trượng"...không đọc tiếp nữa.

Tức người bạn dốt làm hỏng đôi câu đối nhà mình, chủ nhà đang trốn trong buồng chạy ra mắng:

- Đồ ngu, câu đối người ta còn chữ "phu" sao bỏ đi. "Thị trượng phu" chứ!

Anh bạn hóm hỉnh cười nói rằng:

- Nào ai biết! Có phải mình bớt đi một chữ đâu. tại cái chữ đó nó cứ trốn mãi đến bây giờ mới thò đầu ra đấy chứ!



Mối Ăn Nhà

Khách đến nhà hồi lâu, đúng bữa mà chủ nhà không hề đoái hoài tới. Lại lén vào trong ăn ba miếng, uống vài chén rồi cầm khách. Người khách biết tỏng bụng dạ chủ nhà liền nói:

- Nhà anh có cây cột tốt quá, ngặt bị ba con mối nó ăn thật là uổng.

Người chủ nhà cãi lại:

- Nhà tôi thế này, làm gì có chuyện mối ăn!

Khách nói:

- Ăn ở bên trong, nhìn thấu sao đặng.

Nói rồi người khách lặng lẽ bỏ đi.



Không Có Đồ Ăn

Khách đến thăm, nhà có ao vườn, ao cá, gà vịt đầy sân mà than vãn rằng:

- Anh đến gặp lúc không có đồ ăn, chẳng biết lấy gì mà thết đãi anh một bữa.

Người khách nói:

- Tôi có con ngựa, ông ra bắt mà làm thịt, ta làm vài món đặc sản ngựa, lai rai với nhau cho vui.

Chủ nhà trố mắt hỏi lại:

- Úy! Đâu có được! Làm vậy đâu coi được. Thịt ngựa đi rồi tí nữa anh đi bộ về sao thấu.

Khách thản nhiên nói:

- Hề hấn gì, lát nữa anh xem trong đàn gà vịt, ngan ngỗng của anh đó, coi con nào lớn hơn hết thì cho tôi mượn đỡ một con, tôi cưỡi về cũng được rồi.

Xin Nước Lạnh
Dọn cơm cho khách mà thiếu một đôi đũa, ai nấy đều cầm đũa mời nhau, anh không có đũa đứng dậy nói với chủ nhà:

- Cho tôi xin một ít nước lạnh!

Chủ nhà ngạc nhiên hỏi lại:

- Ủa chi vậy?

Anh tỉnh rụi nói rằng:

- Đặng rửa tay cho sạch đặng bốc đồ ăn.




Mưu Trí

Hai anh chuyện ngẫu với nhau, một anh thách:

- Tôi đố anh, tôi đang ngồi trong nhà thế này làm cách gì mà anh khiến tôi ra được ngoài sân.

Anh kia ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nói:

- Thế thì chịu, nhưng nếu anh ở ngoài sân thì tôi có cách dụ anh vào trong nhà được.

Anh nọ nói:

- Thật chứ?

- Thật.

Anh ta nghe nói vậy chạy ra ngoài sân, anh kia vỗ tay reo lên:

- Thế đó, tôi đã làm cho anh phải đi ra ngoài sân rồi đấy nhé.



Không Bán Nữa

Một chàng rể khôn ngoan đến nhà cha mẹ vợ chơi. Người nhà dọn cơm mời ăn, chàng vui vẻ vào bàn. Bởi đang đói, anh ta quất một hơi hết sạch cơm trong tượng, bụng vẫn còn thòm thèm nhưng không dám biểu bới thêm.

Sẵn dịp bố vợ nói chuyện mua nhà, anh ta nhân thể nói luôn:

- Thưa cha, bên làng con có người muốn bán cái nhà, cây cột vẫn còn tốt, cột cái ước chừng bằng cái tượng cơm của cha đây.

Ông bố vợ thấy tượng cơm đã hết, rầy tụi nhỏ và hối chúng bới thêm cơm cho chàng rể quý. Chàng rể thả dàn, chén thêm đến căng cả bụng.

Ông bố vợ hỏi tiếp có vẻ sốt sắng:

- Vậy chứ ngôi nhà đó, nó bán bao nhiêu con?

Chàng rể ung dung trả lời:


- Thưa cha, lúc trước nghèo, không có cơm ăn, nó đòi bán, chớ bây giờ nó no đủ rồi, nó không bán nữa.



To Hơn Cái Nồi Này

Một anh nọ tính háu ăn, hôm đến chơi nhà bạn, bạn dọn cơm thết. Ngon miệng anh ta quất năm sáu bát liền mà vẫn thấy thòm thèm. Đưa xới mãi nghĩ cũng thẹn, bỗng có người gánh bưởi đi qua cổng anh ta nảy ra một kế bèn nói với bạn:

- Bưởi ở đây to quá nhỉ? Ở chỗ tôi bưởi chỉ to bằng cái bát này thôi.

Nói rồi giơ cái bát không lên cố ý cho bạn thấy mà xới thêm. Nhưng khốn nỗi trong nồi không còn cơm nữa, gặp phải anh bạn cũng hóm, biết ý khách liền mỉm cười và đáp lại tự nhiên:

- Ấy, năm nay bưởi bé đấy, chứ mọi năm quả nào quả nấy to bằng cái nồi này!

Nói xong xách cái nồi không chìa cho bạn xem.



Ở Rể

Gia đình nọ chỉ có hai cha con. Đứa con gái đã đến tuổi cập kê. Ông già muốn chọn rể "không biết chửi thề", bởi ông vốn không ưa văng tục. Ai muốn lấy con gái lão, phải thử thách ở rể không công một năm.

Có anh chàng nọ muốn xin ở rể và cố gắng dằn lòng nhẫn nhục. Gần suốt một năm trời không có một tiếng chửi thề. thời hạn đã hết, ông già liền thử lần chót. Ông gọi con gái đến dặn dò:

- Sáng mai con dậy sớm, cột bao khô giùm cha, cha sẽ ngồi ở trỏng. biểu nó vác ra chợ trước, cha sẽ ra sau.

Như thường lệ, chàng ở rể đến sớm vác khô ra chợ bán, nghe nàng bảo: "Cha sẽ ra sau", anh lật đật vác bao khô đi liền để còn có thể nghỉ chân thoải mái. Đường đi càng lâu, "bao khô" càng nặng, anh ta chửi thầm trong bụng. Nhưng đến lúc chịu hết xiết, anh bật nên tiếng và xổ ra một hơi: "Đ.m...có mấy cắc mà cũng hà tiện, không chịu cho người ta đi xe kéo..."Bỗng tiếng ông già vợ tương lai kêu lên:

- Thôi thôi! Đủ rồi mở bao cho ta ra.

Kết quả là tiêu một năm khổ nhọc, anh ta ngậm đắng nuốt cay về nhà. Buồn lòng anh ta đem chuyện kể với một tên bợm, nghe xong bợm hứa sẽ trả thù giùm, rồi đi thẳng tới xin ở rể.

Thắm thoát thoi đưa, ngày ở rể cuối cùng cũng đã đến. Như lần trước, ông già ngồi trong bao khô. Bợm ta ung dung vác bao khô ra khỏi nhà, được một đoạn anh ta vụt "bao khô" xuống đất, ngồi lên trên và buông lời:

- Chà! Nghỉ chút đã.

Được vài phút vác bao lên đi tiếp, được một đoạn lại vụt bao xuống đất, ngồi phịch lên cái bao nói:

- Tội nghiệp! Khô còn ướt nên hơi nặng, không biết lời lỗ thế nào đây...

Năm lần bảy lượt vứt bao khô như vậy... đoạn đến chỗ có nuôi cá tra. Bợm đặt bao xuống bên cạnh bờ ao, tước lá dừa làm thành kèn, bợm than:

- Thật tội nghiệp cho ông già vợ mình quá, đã ngoài năm mươi mà còn vất vả, mai mốt mình phải cố gắng giúp đỡ ông phần nào...

Bợm ta đưa kèn lên thổi te ... te...rồi hô toáng lên:

- Ê! Xe xe, ê xe...Bao khô đó...ê coi chừng cán của người ta! Coi chừng cán!

Bỗng thấy "bao khô" cử động, chuyển mình và lăn ùm xuống ao cá tra. Dĩ nhiên là sau khi uống đầy một bụng nước không được sạch ấy, ông già mới được "chàng rể thảo hiền ấy" cứu nguy... Trông lê thê, lói ngói, ông già thì thào tuyên bố:

- Khá lắm...Con Rớt nhà ta...là vợ của mày ...từ ngày hôm nay...




Thiên Sinh Tự Nhiên

Ông nhà giàu nọ có hai chàng rể. Chàng rể lớn là một nông dân thật thà, tối ngày chỉ biết cày sâu cuốc hiểm, còn anh rể nhỏ thư sinh văn hay chữ tốt, ăn nói câu gì ra câu nấy ai cũng khen.

Bởi thế ông yêu quý chàng rể nhỏ mà khinh miệt chàng rể lớn. Mỗi khi nhà ông có việc, hai anh rể đến thì anh rể nhỏ được cưng chiều, còn anh rể lớn thường bị la rầy rất tội nghiệp. Một bữa nọ, ông đưa hai chàng rể ra đồng, rồi lên núi, mục đích chuyến du ngoạn này là để chàng rể lớn "tâm phục, khẩu phục" chàng rể nhỏ. Ngang qua cánh đồng lúa ông hất hàm hỏi anh rể lớn:

- Này con biết tại sao cánh đồng kia lại tốt lên thế không?

Rể lớn trả lời:

- Cái đó là thiên sinh tự nhiên!

Quay sang rể nhỏ, anh trả lời lưu loát:

- Sở dĩ nó tốt là nhờ gia chủ nó siêng năng, làm đúng lời dặn: "nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống".

Lão nhà giàu lấy làm đắc chí gật đầu. Đi đến một quả núi, ông lại hỏi:

- Tại sao chỗ này đá bị meo lên?

Rể lớn trả lời:

- Cái đó là thiên sinh tự nhiên!

Rể nhỏ trả lời:

- Do mưa nắng lâu ngày nên như vậy.

Đi ngang qua một đám cỏ ông lại hỏi:

- Tại sao cùng một mảnh đất, đám cỏ này lại xanh tốt, đám cỏ kia lại úa vàng?

Rể lớn trả lời:

- Thiên sinh tự nhiên.

Rể nhỏ trả lời:

- Tốt là nhờ nó ở trong mát nên mọc dầy và xanh lên còn đám cỏ úa vì bị thiêu bởi mặt trời.

Bố vợ khen lấy khen để chàng rể nhỏ, chê rể lớn ngu. Anh rể lớn thủng thẳng buông lời :

- Chú nói vậy, thế hàm râu của bố mọc ngoài nắng mà cứ mọc dầy, còn như má chú ở trong mát hoài cũng chỉ thế mà thôi.



Tưởng Là Không Phải

Có anh chàng ở dơ, lại hay mắc cỡ. Một hôm sờ lên cổ áo, bắt được con rận, sợ người ta cười nên vội vàng vứt xuống đất nói to lên:

- Tưởng là con rận hóa ra không phải.

Có người đứng bên cúi xuống tìm bắt con con rận mà chàng ở dơ vừa quăng xuống kiền nói:

- Tưởng là không phải, hóa ra là con rận thật!



Yết Thị

Ngoài đường không có đèn, quan phủ doãn đi vấp phải người ta nên giận lắm. Sáng sớm, quan ra yết thị:

- "Ai đi đêm phải cầm đèn".

Đêm hôm ấy quan đi, lại vấp phải người khác. Quan quở:

- Ngươi không đọc yết thị?

Người kia đáp:

- Bẩm có đọc ạ.

- Thế sao ngươi không cầm đèn?

- Bẩm quan tôi có đèn.

- Thế sao không cắm nến?

- Bẩm quan yết thị đề phải cầm đèn chứ không phải cắm nến ạ.

Quan phủ doãn về, ra yết thị mới:

"Ai đi trong đêm phải cầm đèn, trong đèn phải có nến".

Đêm ấy quan ra đường lại vấp phải người nữa. Quan mắng:

- Đi đêm sao không có đèn có nến!

- Bẩm tôi có đủ đấy ạ!

- Sao không thắp sáng lên?

Bẩm trong yết thị không nói là phải thắp lên cho sáng.

Quan phủ doãn về và lại ra tiếp yết thị:

"Ai đi đêm phải có đèn, nến và nến phải được thắp sáng".

Một hôm, lúc nửa đêm quan đi lại vấp phải một người có đèn, có nến, nhưng nến đã thắp hết rồi. Quan lại quở trách. Người kia nói:

- Bẩm trong yết thị không có nói thắp hết cây nến này phải tiếp cây nến khác ạ



Cũng Một Môn

Ông kia có ba người con rể. Người rể lớn làm thợ bạc, người giữa làm thợ may còn thằng rể út không biết làm chi hết, tối ngày ăn chơi.

Ông bố vợ trách rể út:

- Người ta làm thợ bạc, muốn ăn bớt mấy phân, có mấy phân, làm thợ may muốn có mấ thước thì có mấy thước, chứ đâu có như mày chỉ được cái tài du hí, ăn nhậu mà thôi.

Rể út trả lời:

- Bố yên tâm! Để con rèn một cái mác rồi đến nhà mấy thằng thợ bạc, thợ may cướp về bạc trăm bạc ngàn chứ thèm thứ một phân hai phân, một thước hai thước như mấy ảnh.

Bố vợ giận tím mặt:

- Nếu như vậy là mày ăn trộm ăn cướp của người ta rồi chứ gì?

Rể út cũng không chịu thua, nói:

- Vậy chớ hai ảnh bớt của người ta, hai ảnh là cái giống gì vậy?



Cho Nó Một Chút

Có một anh học trò nghèo mà thông minh, thuê một căn phòng ở trọ trong phố. Đối diện nhà anh là nhà một bà cụ quay tơ, có cô con út nết na thùy mị, chăm chỉ việc nhà cửa bếp núc. Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm:

- Có bà ở đây, tụi bay đừng hòng lúng phúng với con Út.

Một ngày kia, lúc cụ đang quay tơ, cô Út nấu ăn dưới bếp, anh trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ:

- Thưa bác, hôm nay cháu quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng.

Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi:

- Ừ, con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.

Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén nói tỉnh bơ:

- Cô Út, bác nói cô cho tôi ... nắm tay cô một chút.

Cô Út sợ quá la toáng lên:

- Má ơi, anh này ảnh xin...

- Thì mày cho nó xin một chút. Có gì đâu mà kêu quá vậy.

Cô Út đành đứng im cho anh ta nắm tay. Mấy hôm sau anh học trò lại sang:

- Thưa bác cho cháu xin mấy cọng hành nhỏ.

- Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.

Anh học trò lại xuống bếp:

- Cô Út, bác nói cô cho tôi hôn một cái.

Cô Út la lớn:

- Má ơi anh này đòi...

- Thì mày cứ cho nó một chút...

Cô Út ngoan ngoãn vâng lời...để cho anh ta hôn. Cứ như thế, khi thì hạt tiêu trái ớt, khi thì muỗng muối hạt đường, cô Út đành phải "cho một chút".

Một thời gian sau anh được ở rể nhà bà cụ khó tánh.



Nói Chuyện Thiên Văn

Hai ông thông thái rởm ngồi nói chuyện thiên văn. Ông thì bảo, trời cách ta mấy chục vạn dặm, ông thì bảo trời cách ta một vạn dặm là cùng. Không biết phân phải trái thế nào, có người đứng kế bên nghe được mới xen vào:

- Hai ông nói sai cả, làm gì xa đến vậy! Từ đây lên trời chỉ chừng bốn trăm dặm thôi. Đi mau ba ngày đi chậm thì bốn ngày tới nơi, vừa đi vừa về chừng sáu bảy này chi đó.

Hai ông thông thái hỏi vặn lại:

- Bằng chứng đâu mà ông nói chắc như vậy?

Người kia thản nhiên đáp:

- Cứ theo lệ thường thì 23 ông táo về trời, đến 30 thì đón ông ấy về. Hai ông tính thử xem.



Thế Thì Không Mất

Cô chủ và người ở đi đò, người ở lén ăn trầu, vụng tay làm rơi ống vôi xuống sông. Sợ chủ mắng nó mới lập mưu nói:

- Thưa cô, cái gì mình biết nó ở đâu thì có cho là mất không ạ?

Cô chủ vô tình trả lời:

- Sao lại hỏi lẩn thẩn thế! Đã biết nó ở đâu rồi lại còn gọi là mất thế nào được!

Người ở nhanh nhảu thưa:

- Thế thì cái ống vôi của cô không mất, con biết nó nằm ở dưới đáy sông, con vừa đánh rơi xuống đấy.



Quan Sợ Ai

Ông quan nọ hống hách hay đánh người, cứ tưởng như không ai to hơn mình. Một hôm trời mưa, rỗi việc, quan bắt chuyện với anh lính hầu cho qua thời gian. Anh lính hầu xuống giọng thưa:

- Bẩm! Từ khi ra làm việc, quan có sợ ai không?

Quan vuốt râu nói:

- Ta làm quan sợ đấng minh quân mà thôi!

- Bẩm! thế ông vua ngày nay có minh quân không ạ?

- Không phải là minh quân thì làm sao làm được vua.

- Bẩm thế vua có sợ ai không ạ?

- Vua là thiên tử còn sợ ai nữa!

Anh lính ra bộ ngẫm nghĩ một lúc rồi thưa:

- Bẩm, con tưởng con trời thì phải sợ trời chứ ạ?

- Ừ thì trời! Nhưng trời còn sợ ai!

- Bẩm con tưởng trời thì phải sợ mây, mây che kín trời.

Nghe nó nói có lý, quan bèn hỏi gặng lại:

- Thế mày bảo mây có sợ ai không?

- Bẩm mây sợ gió, gió thổi bạt mây.

- Thế gió sợ ai?

- Bẩm, gió sợ bức tường, tường cản gió lại.

- Thế bức tường sợ ai?

- Bức tường sợ chuột cống, chuột cống khoét lỗ tường.

- Chuột cống sợ ai?

- Chuột cống sợ mèo.

- Mèo sợ ai?

- Mèo sợ chó.

- Chó sợ ai?

- Bẩm, chó thì hay cắn bậy thì có ngày con vác gậy đập chết.



Làm Thơ Chia Gà

Đêm 30 tết gia đình bác Tám thật là xôm tụ, ngoài cặp bánh tét, hai quả dưa to còn có một con gà trống thiến béo ngậy đặt trang trọng trên bàn thờ.

Nhà bác Tám có bốn người: Vợ chồng bác, chị con dâu và cậu con Út mới có ...10 tuổi. Để tạo bầu không khí vui tươi đầu năm, bác Tám có dự định sau khi cúng ông bà xong, con gà sẽ được "xé phay" mừng xuân mới. Bác cho gọi cả nhà lại và nói:

- Nhân dịp đầu năm, nhà ta sẽ làm mỗi người một câu lục bát, ai làm trúng chữ nào có liên quan đến các bộ phận của con gà thì sẽ được chia phần đó.

Cả nhà hoan nghênh ý kiến của bác và náo nức chờ đợi. Ngoài đường tiếng pháo nổ vang rền, báo hiệu giờ giao thừa đã điểm. Phần nghi thức cúng kiến đã xong, bác Tám trịnh trọng bưng mâm cỗ đặt xuống chiếc bàn giữa nhà, bên cạnh có một con dao và xị rượu. Đưa xị rượu lên miệng tu một hao, bác nói:

- Tôi là trụ cột trong nhà nên tôi "đề pa" trước - bác đọc luôn - Trai thời trung hiếu làm đầu.

Cả nhà vỗ tay hoan hô trong khi bác cầm dao sấn lấy cái đầu con gà, đưa lên miệng nhai ngon lành...

Đến lượt bác gái chậm rãi hơn, đọc:

- Gái thời tiết hạnh phao câu, cánh, đùi.

Bác trai cười đắc ý trong khi bác gái cầm dao cắt cái phao câu, cặp cánh, cặp đùi và miếng tiết về phía mình. Đến lượt nàng dâu rụt rè e thẹn, được mọi người khích lệ cũng liều đọc luôn:

- Phận dâu một dạ một lòng.

Nói xong chị dâu gắp nguyên bộ lòng đặt vào chén, đĩa chỉ còn trơ trọi cái mình con gà. Bác Tám trai liếc qua thằng Út, thấy nó đang gãi đầu ra chiều suy nghĩ. Bác lẩm bẩm: "Chắc nó bí quá rồi, tội nghiệp thằng nhỏ...".

Bất ngờ thằng nhỏ đứng dậy vỗ tay rồi xướng luôn:

- Công cha nghĩa mẹ hết mình vì con.

Đọc xong nó bợ hết cái mình con gà dong tuốt xuống bếp.



Trời Sinh Ra Thế

Xưa có một ông nhà giàu sinh được hai người con gái, cô chị gả cho người làm ruộng, cô em gả cho một người học trò.

Một hôm thong thả, bố vợ cùng hai con rể đi chơi. Ông bố vợ nghe ngỗng kêu mới hỏi:

- Làm sao tiếng nó to thế?

Người học trò nói chữ:

- Trường cổ tắc đại thanh (Cổ dài tất to tiếng).

Người làm ruộng nói:

- Trời sinh ra thế!

Đi được một khoảng thấy mấy con vịt trời đang bơi dưới ao, ông bố lại hỏ:

- Tại sao nó nổi?

Anh học trò lại nói chữ:

Đa mao thiểu nhục tắc phù (nhiều lông ít thịt tất nổi).

Người làm ruộng trả lời: - Trời sinh ra thế!

Đi được khoảng nữa thấy hòn đá nứt đôi, ông bố lại hỏi:

- Sao đá bị nứt thế?

Người học trò lại nói:

Phi nhân đã tắc thiên đã (Chẳng người đập cũng trời đánh).

Người làm ruộng vẫn nói:

- Trời sinh ra thế!

Đến lúc về nhà ba bố con ngồi uống rượu. Ông bố khen anh rể học trò hay chữ và chê con rể làm ruộng dốt. Người con rể làm ruộng mới tức mình hỏi người học trò:

- Tôi thì dốt thật, nhờ chú cắt nghĩa "trường cổ tắc đại thanh" lại nghe coi.

Người học trò đáp:

- Cổ dài thì to tiếng.

Người làm ruộng bẻ lại:

- Thế con ếch, con ễnh ương cổ đâu dài mà tiếng cũng to?

Người nông dân nói tiếp:

- Chú nói "đa mao thiểu nhục tất phù" (nhiều lông ít thịt thì nổi). Thế con thuyền lông đâu thịt đâu mà cũng nổi?

Lúc đó ông bố mời gật gù nói:

- Ừ, dốt đặc còn hơn là chữ lỏng.



Chữ Nghĩa

Nhân lúc trà dư tửu hậu, mấy thầy trong bàn tiệc thi nhau kể chuyện kim cổ đông tây. Một thầy cao hứng kể:

-Tương truyền ông Trạng Hiền đời Trần mới lên tám tuổi mà đã đối đáp được với sứ Tàu. Sứ Tàu đọc bài thơ thử tài người nước ta như sau:

Lưỡng nhật bình đầu nhật,

Tứ sơn điên đảo sơn.

Lưỡng vương tranh nhất quốc,

Tứ khẩu tung hoành gian.

Nghĩa là:

Hai mặt trời ngang hàng nhau,

Bốn ngọn núi ngược xuôi nghiêng ngửa.

Hai ông vua tranh nhau một nước,

Bốn cái miệng tung hoành ở giữa...

Trong đám có người nghe định đứng dậy ngắt lời người giảng giải thuyết trình. Đang hăng, ông ta không cho và ông ta tiếp tục nói:

- Không ai đoán ra chữ gì. Thế mà ông Trạng Hiền nhà ta nói ngay đó là chữ Điền. Sứ Tàu phục lăn.

Một anh đầy tớ đứng hầu nghe xin nói:

- Các thầy hay chữ thế, vậy tôi xin hỏi các thầy:"Hai cọc hai bên, khuyển trên hỏa dưới" là chữ gì?

Các thầy trố mắt nhìn nhau lắc đầu...

Anh đầy tớ nói gọn lỏn:

-Đó là chữ:"chó thui!''

-??!!



Mừng Đám Cưới

Một đám cưới nọ tổ chức rất linh đình, hơn nữa số lễ vật của khách đến chúc mừng cũng để bù đắp vào các khoản chi phí, đó là chưa nói đến trường hợp gia chủ được lãi, nếu có chủ tâm tính toán trước.

Thủ Thiệm (một nhân vật khôi hài nổi tiếng ở Đà Nẵng) ghét cay ghét đắng cái thói này. Tương truyền có một chuyện như vầy:

Đi dự đám cưới Thủ Thiệm mua một tấm lụa, viết lên đó ba chữ Hán thật to:"Miêu Bất Tọa" làm quà tặng đám cưới. Trong tiệc rượu, nhiều người nhờ Thủ Thiệm giải thích mấy chữ đó. Thủ Thiệm chép miệng:

- Chà có rứa mà mấy ông cũng hỏi! "Miêu" là mèo, "Bất" là không, "Tọa" là ngồi. "Miêu Bất Tọa" là mèo không ngồi, mà mèo không ngồi tức là mèo đứng. Các ông các bà mừng "Bách niên giai lão", "Bách niên hạnh phúc", còn tui thì "Mèo Đứng" cũng vậy mà thôi chứ có khác gì đâu.

Nhìn thấy tấm lụa có chữ "Miêu Bất Tọa" treo trang trọng giữa phòng chính, ai cũng bấm bụng cười thầm.


Đừng Nói Nữa Tao Thèm

Có một con chó bị người ta giết thịt, xuống âm phủ chầu Diêm Vương. Diêm Vương hỏi:

- Ở trần gian mày mắc tội gì mà bị người ta giết thịt?

- Dạ, không biết, chỉ nhớ là con đang đứng bổng bị người ta dùng búa đập vào đầu con đến chết.

- Thế rồi sao?

- Rồi người ta đưa con vào nồi, dùng nước nóng làm lông trắng phiếu.

- Rồi sao nữa?

Người ta cho con thuôn vào cái trui dài rồi thui vàng, mổ bụng lấy lòng con súc rửa trắng phau đem đi làm dồi rồi nướng lên thơm phưng phức. Thịt con họ nướng chả thơm điếc mũi, xương sườn bắp vế nấu dựa mận đặc quánh, cho thêm răm hành... gan con họ đem bọc mỡ...

Nghe đến đây, Diêm Vương xua tay bảo:

- Thôi thôi! Đủ rồi... đừng nói nữa tao thèm...



Bằng Hai Mày

Làng kia có một lý trưởng nổi tiếng xử kiện giỏi. Một hôm thằng Cải đánh nhau với thằng Ngô không phân thắng bại, uất khí mang nhau đi kiện. Thằng Cải sợ yếu thế nên lót trước cho thầy lý năm đồng. Ngô biết mánh nhờ người lòn cửa sau dâng thầy lý mười đồng.

Khi xử kiện, thầy lý nói:

- Thằng Cải đánh thằng Ngô đau hơn phạt một chục roi.

Cải điếng người vội xòe năm ngón tay, ngẩng lên nhìn thầy lý khẽ bẩm:

- Xin xét lại lẽ phải thuộc về con mà!

Thầy lý cũng xòe năm ngón tay trái úp lên năm ngón tay mặt nói:

- Tao biết! tao biết mày phải... nhưng nó còn phải bằng hai mày.

Giàn Hoa Lý Sắp Đổ
Một thầy đề sợ vợ, một lần bị vợ cào cấu cho rách cả mặt. Thầy đến công đường, quan huyện thấy mới hỏi:

- Sao mặt thầy lại xây xác ra thế?

Thầy đề thưa:

- Chiều hôm qua con đang ngồi hóng mát, cái giàn hoa lý nó đổ xuống, suýt nữa thì khốn.

Quan huyện không tin, hỏi lại:

- Thầy giấu tôi, chắc hôm qua bị vợ cào cho rách mặt chứ gì? Thầy cứ nói thật ra, tôi sẽ cho mấy tên lính ra lôi cổ vào đây trị cho một trận, cái giống đàn bà phải trị thẳng tay, nếu nhân nhượng đằng chân nó lân đằng đầu đấy.

Không ngờ quan bà đứng trong tư thất nãy đến giờ nghe hết đầu đuôi, mặt hầm hầm bước ra. Quan trông thấy quan bà, líu cả lưỡi lại, bảo thầy đề:

- Thôi thầy... tạm lui... giàn hoa lý nhà tôi cũng sắp đổ.



Quan Cũng Chịu

Có anh lính đi xa, nhân có bạn về phép, nhờ bạn đem về cho vợ anh một trăm quan tiền và một bức thư.

Giữa đường anh bạn tò mò mở thư ra xem. Không nói đến tiền bạc gì cả, thư không có lấy một chữ, chỉ thấy vẽ bốn con chó, một cái hình bát quái, hai con dê và một cái chũm chọe. Thấy vậy anh ta nổi máu tham nghĩ ra chuyện ăn bớt. Về đến nơi anh ta chỉ giao cho vợ bạn bức thư và bốn mươi quan tiền.

Người vợ xem xong bức thư thấy thiếu tiền, hỏi anh kia nhưng anh nhất nhất không nhận là đã ăn bớt, liền nhờ quan phân xử. Quan nói :

- Chồng mày gởi cho mày bốn mươi quan tiền, người ta đã làm ơn mang về tận tay cho, thế mà còn phiền muộn gì?

Người vợ lính đáp:

- Bẩm quan lớn anh ta ăn bớt ạ. Chồng con gởi cho con những một trăm quan kia.

- Bằng chứng đâu mà mày quả quyết vậy? - Quan đập bàn hỏi.

- Bẩm quan lớn, thư chồng con rành rành ra đây, xin quan xem thư sẽ rõ!

Quan nhận bức thư và lật ra xem, trố mắt nhìn, không hiểu gì cả, bèn hỏi:

- Thế nghĩa là thế nào? Thư có quái gì đâu, sao mày dám nói là gởi một trăm quan?

- Bẩm quan lớn, chồng con ghi rành rành ra đấy, bộ quan không thấy sao. Bốn con chó là tứ cẩu, cẩu tức là cửu, tứ cửu tam thập lục là ba mươi sáu. Bát quái có tám cạnh, bát bát vị chi lục thập tứ là sáu mươi tư. Sáu mươi bốn với ba mươi sáu chẳng là một trăm quan đó sao?

Quan gật đầu khen chị ta quả là thông minh và bắt anh kia phải trả đủ tiền, nhưng quan vẫn chưa thỏa mãn hỏi tiếp:

- Thế còn hai con dê và cái chũm chọe?

Chị ta ngượng đỏ mặt không nói, quan gạn mãi, mới thưa:

- Nhà con đùa đấy mà...

- Đùa là có ý gì phải nói ra!

- Bẩm quan lớn! Hai con dê và cái chũm chọe là nhà con muốn báo trước rằng đến tết trùng dương nhà con sẽ về thăm nhà và ...ấy...ấy...

Quan Đối Với Chó
Một hôm, quan huyện Thạch Thành qua bến đò Thạch gặp một thằng bé cắp sách đi học. Thấy thằng bé nhìn quan vẻ lơ láo, quan gọi lại bảo:

- Mày đã cắp sách đi học, hẳn phải biết đối. Tao ra một vế nếu mày đối được thì có thưởng mà không đối được thì tao sẽ đánh đòn về tội vô lễ, nghe chưa.

Thằng bé nhơn nhơn gật đầu. Quan huyện ra đối:

- Quan huyện Thạch sang bến đò Thạch.

Thằng bé gãi đầu gãi tai:

- Bẩm quan ... quan cho phép tôi mới đối.

Quan giục: "cứ đối đi". Thằng bé mạnh dạn đọc:

- Con chó vàng ăn cục cức vàng.

Đậu Khoa Sui Gia
Xưa có một người đi học mãi mà thi chẳng đậu. Lúc mái tóc đã lốm đốm bạc, buồn tình ông ta gác chuyện thi cử lại một bên, về quê đuổi gà.

May sao ông ta có một đứa con gái xinh đẹp được cậu ấm con quan tổng đốc cưới về làm vợ. Từ đó, ông thường được mời tới những nơi luận bàn văn chương thi phú. Có lần trong một buổi tiệc có các vị quan văn và tân khoa dự, mọi người đều giới thiệu nhau về hàm tước. Đến lượt ông ta...lúng túng mãi, anh đầy tớ theo hầu mới đỡ lời:

- Thưa, ông lớn con đây đậu khoa sui gia với quan tổng đốc đấy ạ.

Bẩm Chó Cả
Một nhà nho khí khái luôn xem thường bọn quan lại tham nhũng. Nhân có dịp các quan ghé nhà chơi, trong đó có một số là bạn đồng môn thuở trước, ông ta mở tiệc thiết đãi đàng hoàng.

Khi gia nhân bưng mâm lên, nhà nho nọ đứng dậy nói:

- Chả mấy khi rồng đến nhà tôm, các ngài có bụng yêu nhà nho thanh bạch nên đến đây, chẳng có gì ngoài chén rượu nhạt "cây nhà lá vườn", xin quý ngài chiếu cố cho.

Các quan cầm đũa gắp mấy món, ăn thấy ngon miệng liền khề khà hỏi:

- Đây là đĩa thịt gì? Kia là đĩa gì...

Nhà nho thong thả nói:

- Đây là chó, kia cũng là chó. Bẩm toàn là chó cả.

Chiếm Hết Chỗ
Một người ăn mày hom hem, rách rưới, đến cửa nhà giàu xin ăn, người nhà giàu không cho lại mắng:

- Bước ngay! Rõ trông như người dưới địa ngục lên ấy! Người ăn mày nghe nói vội trả lời:

- Phải! Tôi ở dưới địa ngục lên đây!

Nhà giàu nói:

- Đã xuống địa ngục sao không ở hẳn dưới đấy, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt!

Người ăn mày đáp:

- Không thể ở được, nên mới phải lên đây. Ở dưới đấy các nhà giàu chiếm chỗ hết cả rồi.

Sang Cả Mình Con
Mùa hè nóng nực một lão nhà giàu đi chơi về mồ hôi đầm đìa như tắm. Lão sai đầy tớ lấy quạt ra quạt. Đầy tớ hì hục quạt một lúc, lão nhà giàu ráo mồ hôi, khoái chí nói:

- Ờ... mồ hôi của tao nó đi đâu hết cả rồi đấy nhỉ?

Đầy tớ đặt quạt xuống thưa:

- Dạ! Nó sang cả mình con rồi đấy ạ.

Chó Cắn Tay
Ông thầy xấu nết kia thấy học trò cầm cái bánh rán, dụ rằng:

- Mày đưa bánh đây tao làm cái trăng khuyết cho mà coi.

Thằng nhỏ không dè đưa bánh cho thầy, thầy day day cắn đứt nửa cái bánh, rồi nói tiếp:

- Để tao làm cái trăng tròn cho mày coi.

Thầy vừa hả miệng cắn bánh, thằng nhỏ nóng ruột lấy tay che lại lỡ trớn, thầy cắn nhầm phải tay nó khiến nó khóc ré lên. Thầy vội thổi thổi, hà hà tay cho nó và dỗ rằng:

- Bữa này thầy tha học cho trò, về nhà ai có hỏi thì trò nói là bị chó cắn nhé

Bán Kẹo
Hai vợ chồng nhà giàu nọ muốn đùa ghẹo nhau ban ngày nhưng sợ đầy tớ biết, nhân làng dưới có đám ma, anh chồng sai đầy tớ xuống đó bán kẹo, thật là nhất cữ lưỡng tiện.

Người đầy tớ nghĩ bụng: "Quái! sao bỗng dưng hôm nay lại bảo mình đi bán kẹo? Hẳn ở nhà có chuyện gì đây". Thế là anh ta giả vờ đi một vòng rồi quay trở lại rình xem sự tình ra sao. Vợ chồng chủ thấy đầy tớ đi rồi, đưa nhau vào buồng hú hí. Chồng hỏi vợ:

- Về sau tôi chết mình khóc là gì nào?

- Tôi khóc mình là: "Anh ơi! Anh hỡi ! Chứ còn gì nữa!"

Vợ lại hỏi:

- Về sau tôi chết mình khóc ra làm sao?

- Tôi khóc là: "Em ơi! Em hỡi! chứ làm sao nữa!".

Người đầy tớ nghe thấy thế liền rao to lên:

- Ai mua kẹo kéo thì ra mua không sẽ hết! Kéo đây...kéo đây...éo đây...

Anh chồng nghe tiếng vội mặc quần chạy ra quát:

- Sao không xuống dưới làng mà bán?

- Dạ thưa ông chủ! Ở đây có những hai đám ma mà còn không bán được đồng nào, huống chi dưới làng chỉ có một đám ma thôi.

Đừng Có Nói Dối
Một thầy đồ hay ngủ ngày, nhưng lại bắt học trò phải thức, nếu ngủ là thầy đánh. Học trò tức quá mới hỏi:

- Chúng con học chữ và phải học cả tính của thầy, thầy hay ngủ ngày, sao thầy không cho chúng con ngủ.

Thầy trả lời liền:

- Ta đâu có ngủ ngày, đó là ta nằm chiêm bao để nói chuyện với ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy chứ!

Một buổi kia, thầy ngủ trò cũng ngủ theo. Thầy thức dậy trước liền lay trò dậy mắng:

- Sao chúng mày dám bỏ học mà nằm ngủ?

Trò thưa:

- Bẩm thầy con có ngủ đâu! Con nằm chiêm bao để ra mắt ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy ạ!

Thầy tức giận nói:

- Mày bảo mày ra mắt ông Chu Công và ông khổng Tử, vậy hai ông nói gì với mày?

Trò trả lời:

- Hai ông ấy bảo, sao lâu nay không thấy thầy mày đến thăm. Con trình bày rằng ngày nào thầy con nói cũng có xuống thăm hai ông đều đặn. Hai ông thấy con nói vậy có vẻ giận lắm bảo rằng...Thôi con không dám nhắc lại đâu...

Thầy quát:

- Nói mau! Tao cho phép.

Học trò ấp úng:

- Hai ông ấy bảo rằng: "Về nói với cái thằng thầy nhà mày đừng có nói dối!"

Bánh Tao Đâu
Có một thầy đồ tính vốn tham ăn. Bữa nọ có người mời đi ăn giỗ, thầy cho gọi một cậu học trò nhỏ theo hầu.

Đến nơi thầy ngồi vào cỗ, bảo học trò đứng bên cạnh. Trông thấy mâm cỗ nhiều bánh trái, thầy ăn no rồi lại muốn bỏ túi mấy chiếc, nhưng sợ người xung quanh nom thấy thì mất thể diện, thầy cầm bánh thản nhiên đưa cho học trò, bảo:

- Này, con cầm lấy.

Vừa đưa thầy vừa nháy mắt bảo cất mang về cho thầy. Cậu học trò không hiểu nổi cái nháy mắt thâm thúy ấy, tưởng là thầy cho thật liền bóc bánh ra ăn ngay. Khi hai thầy trò ra về đi ngang nhau, mặt thầy hầm hầm, mắng:

- Mày là anh em bạn với tao hay sao mà dám đi ngang hàng như vậy hử!

Trò sợ quá vội vàng đi nhanh lên phía trước. Thầy lại quát:

- Mày là bố tao hay sao mà dám đi trước tao!

Trò tụt lại đi đằng sau, thầy cũng mắng:

- Tao có phải là thằng tù binh đâu mà mày đi sau để áp giải!

Trò ngơ ngác thưa:

- Bẩm thầy! Con đi thế nào thầy cũng mắng, vậy xin thầy bảo con đi thế nào cho phải ạ?

Thầy chẳng ngần ngại gì nữa, hầm hầm quát:

- Thế bánh của tao đâu?

Ngủ Với Ông Xã
Có một thầy đi dạy dạo, nhân thấy ông chủ nhà mình đang dạy học giàu có, môn hộ ăn cơm không hết, nghĩ gia đình thầy bần hàn túng thiếu nên có ý định muốn mang thằng con theo ăn học để đỡ tốn cơm nhà. Một hôm, nhân thằng con ông chủ quên mặt chữ, thầy nhắc khéo:

- Phàm là học trò bao giờ cũng cần có bạn để giúp nhau học hành, hơn nữa có bạn mới thi đua nhau học tốt hơn. Thầy cũng có một đứa con bằng tuổi trò đây, phải chi nó được ở gần để cùng trò trau dồi chữ nghĩa thì hay lắm.

Thằng nhỏ thưa chuyện lại với ông chủ. Ông chủ chìu con cho mời thầy lại dặn:

- Sang năm về nghỉ hè lên, thầy nhớ mang con lên cho nó ở học với con chúng tôi.

Như kế hoạch đã định, thầy về quê và gấp rút dạy cho con mình một số điều cần thiết. Biết con thầy một chữ cắn đôi cũng không biết, thầy đành dạy cho con ba chữ là: cơm, mền, và cha. Hai cha con ráp nối xong mọi chuyện thầy trở lại nhà ông chủ và dẫn thằng con theo.

Ông chủ đem sách ra bảo con thầy đồ đọc. Nó đứng trân trân không biết mô tê gì cả. Thầy thấy vậy mới nói đỡ lời cho con:

- Tánh nó nhà quê nhút nhát, ông hỏi nó khớp quá nên trả lời không được, để tôi viết ra mấy chữ để nó đọc cho ông chủ nghe.

Nói dứt lời thầy viết chữ "Mền" hỏi nó chữ gì, nó cũng ngó nhưng không mở mồm được. Thầy nhắc khéo:

- Chớ ban đêm đi ngủ mày đắp cái gì?

Nó cứ thiệt tình trả lời câu hỏi của cha:

- Con đắp chiếu manh.

Thầy giận quá viết tiếp chữ "Cơm" rồi hỏi nó, nó vẫn cứ trơ trơ không biết. Thầy nhắc:

- Vậy chớ thường bữa mày ăn giống gì?

Nó đáp tỉnh bơ:

- Ăn tấm măn!

Thầy ngượng quá nhưng vẫn cố viết tiếp chữ "Cha" hỏi nó: Còn đây là chữ gì? Nó lại u ơ ngơ ngác. Chán quá thầy hỏi:

- Chớ tối lại mẹ mày ngủ với ai?

Nó đáp gọn bưng:

- Ngủ với ông xã.

Đã Có Thầy
Có một thầy đồ nhát như thỏ đế, ban đêm không bao giờ dám ra ngoài vì sợ ma. Thầy được mời đến dạy học ở một nhà nọ. Một đêm thầy đau bụng, nhưng sợ không dám ra ngoài. Đến khi mót quá không thể nào kiềm được, thầy đánh liều đào một cái hố ở vách rồi tương vào đấy.

Sáng hôm sau biết không thể dấu được, thầy bèn gọi chủ nhà lại chỉ vào cái hố nói:

- Đêm qua trộm đào vách nhà ta, tôi thấy vậy đợi đến lúc nó ló đầu vào tôi ỉa lên đầu nó một bãi, nó sợ quá chạy mất.

Chủ nhà biết tính thầy, biết tỏng là thầy nói láo, đã ỉa bậy ra nhà mà còn bịp bợm. Ông ta cho mời tất cả nhà lại mà phán:

- Nhà ta nuôi một đàn chó rõ là đồ ăn hại. Đêm qua trộm nó vào

đào vách, thế mà cả bầy chó không con nào biết, may mà có thầy không thì khốn! Thôi hãy đem lũ chó giết thịt đi, từ giờ đã có thầy giữ nhà hộ.

Đã Làm Sao
Thầy đồ dạy câu: "Ấu bất học lão hà vi". Thầy mời một học trò đứng dậy giải nghĩa, nó nói:

- Thưa thầy! "Ấu bất học lão hà vi", nghĩa là bé không học lớn lên đã làm sao.

Thầy đồ lắc đầu bảo ngồi xuống và chỉ một trò khác đứng lên giảng giải tiếp. Cậu ta nói:

- Thưa thầy! Trò vừa rồi nói sai cả. "Ấu bất học lão hà vi" nghĩa là trẻ mà không học, người lớn đã làm chi được nó.

Thầy đồ:??!!

Văn Hay
Một nhà văn đang cặm cụi viết, vợ đến bên cạnh nói:

- Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không.

Nhà văn lấy làm khoái chí cho bà vợ khen tài năng của mình, ý tứ phong phú, giấy khổ nhỏ không đủ ghi chép hết. Muốn vợ nói lại cho sướng bụng anh ta hỏi:

- Mình nói vậy ý là thế nào?

Bà vợ thong thả nói:

- Ông chẳng tính toán gì cả. Giấy khổ to bỏ đi còn dùng gói hàng được, chứ giấy khổ nhỏ bỏ đi có mà cho vào sọt rác.

Khó Hơn Đẻ
Một anh học trò gần ngày thi, lo lắng quá sức đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Vợ (ngày xưa học trò đều lớn tuổi) thấy chồng vậy nên nói đùa:

- Tôi coi bộ anh coi thi cũng khó bằng tôi lo đẻ.

Anh học trò bực mình gắt:

- Đẻ đái của bà sao khó bằng thi được.

Vợ anh học trò không chịu, hỏi vặn lại:

- Biết đẻ là làm sao không mà bảo dễ.

Anh học trò nói tỉnh khô:

- Thứ đàn bà có sẵn con trong bụng, nín hơi rặn thét nó ra, cho nên đẻ không có gì khó hết. Thứ như tụi học trò tui đây, gần ngày thi mà bụng trống chữ không, bà nghĩ coi lấy gì mà rặn cho ra, vậy có phải thi khó hơn không?

Hết Trị
Có chàng tiều phu gánh củi đi bán, vô ý quệt phải thầy lang băm nổi tiếng "Chữa người ra ma...". Thầy giận mắng lớn:

- Mày đui hả? Tao bạt cho mấy bạt tay bây giờ!

Chàng tiều phu thật thà vang xin:

- Thưa thầy! Thầy đá tôi mấy đá cũng được, chớ đừng có bạt tay, con chết tội nghiệp con lắm!

Người đi đường lấy làm lạ mới hỏi cơn cớ làm sao, chàng tiều phu bán củi nói:

- Các bác không biết sao? Cả vùng này ai mà chẳng biết tay thầy lang ấy. Ai mà được tay thầy đụng vào coi như hết trị luôn.

Ai Sợ Vợ Nhất
Sư cụ ngồi nói chuyện với mấy người khách, có người đặt câu hỏi:

- Trong đám ta đây ai là người sợ vợ nhất?

Chưa ai dám trả lời, thì sư cụ đã nhận ngay:

- Chắc là tui đây sợ nhất!

Mọi người lấy làm lạ mới hỏi:

- Sư cụ làm gì có vợ mà sợ?

- Ấy đấy! Tôi sợ đến nỗi không dám lấy vợ.

Lá Húng
Một ông sư đến nhà một người giàu có trong làng chơi. Con chó trong nhà chạy ra sủa "gâu gâu". Nhà sư làm như không biết hỏi:

- Nhà ông nuôi giống gì mà nó hót nghe vui tai quá vậy?

Nhà chủ tưởng sư lâu nay chưa biết chó là gì cũng nói cho qua:

- Giống chim ấy ở đây nhiều lắm, chúng tôi nuôi để khi nhà có khách nó hót cho vui ấy mà.

Ngồi nói chuyện một hồi lâu, nhà sư mới đặt vấn đề:

- Chúng tôi ở trên chùa Âm thì thanh cảnh thì vắng, xưa nay chưa có giống chim nào như giống chim nhà ông đến hót. Xin ông mở lòng từ thiện cho nhà chùa một con về nuôi cho vui cửa phật.

Ông chủ nghĩ bụng một con chó cũng chẳng đáng là bao, không lẽ từ chối nên sai đầy tớ lấy dây buộc con chó theo nhà sư đưa lên chùa. Đi được một đoạn đường nhà sư nói với anh đầy tớ rằng:

- Thôi anh về đi, để con chim ấy đây tôi dắt cũng được.

Con chó thấy người lạ không chịu đi, cứ dằng lại, nhà sư cố sức kéo đến đỏ mặt tía tai. Nổi khùng lên ông mới dọa con chó rằng:

- Có đi không thì bảo... không đi thì củ riềng! Củ riềng! Lá Húng! Lá húng!

Con Thanh Tịnh
Có ông quan nọ muốn ăn thịt ếch, sai lính đi bắt, nhưng không muốn dùng từ : "bắt ếch" nghe không sang nên mới bảo lính đi bắt con thanh tịnh. Ý muốn nói là trong sạch không ăn bẩn.

Lính nghĩ nát óc, không biết con thanh tịnh là con gì, gặp ai cũng hỏi nhưng không ai biết. May mà chúng nó gặp được nhà sư, hỏi ông mới nói:

- Ở trên đời này chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi.

Lính mừng quá bắt nhà sư về giam dưới nhà rồi lên công đường thưa:

- Bẩm quan, chúng con đã bắt được con thanh tịnh đem về đây rồi ạ.

Quan truyền:

- Thế thì chặt đầu lột da cho ta!

Sư nghe thấy sợ mất vía, lạy lục nói:

- Nhờ các ông lên bẩm quan, tối hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy nên bây giờ chẳng được thanh tịnh nữa, xin đèn trời soi xét.

Sát Sinh Tội Nặng Lắm
Nhà sư thấy người bán cá, hỏi:

- Ngày nào ông cũng sát sinh tội nặng lắm! Để nhà chùa làm lễ sám hối cho, có bằng lòng không?

Người bán cá hỏi:

- Sám hối thì phải làm thế nào?

Sư bảo:

- Bán rẻ cá cho nhà chùa để nhà chùa phóng sinh thả xuống ao.

Người bán cá nói:

- Vâng, xin nhà chùa cho mỗi con năm tiền, chứ kém là không có được đâu.

Sư chắp tay trước ngực, nói:

- Nam mô a di đà phật! Sao đắt thế! Xưa nay nhà chùa vẫn mua cá rán ở hàng trên cũng chỉ có ba tiền một con, huống hồ cá này chưa rán?

Tín Chủ Nguyễn Thị Thẹo
Xưa có một người đàn bà góa, chồng chết đến tuần đốt mả mới cho mời thầy cúng đến cúng và luôn thể mời thầy đồ của con đến ăn cỗ.

Phải thầy cúng dốt, lại có thầy đồ ở đấy sợ nói sai thì bẽ, nên cứ giở hết sách này đến sách kia. Lần lữa mãi đến tối mịt mới bắt đầu cúng được, cỗ bàn bày ra thiu cả.

Nguyên trong sách cúng, tên tín chủ để trống và thay bằng chữ mỗ. Chữ "mỗ" viết lối đơn trông như hình tam giác. Thầy cúng không biết là chữ gì, đến lúc cúng thầy cứ đọc:

- Tín chủ Nguyễn Thị Thẹo...

Thầy đồ biết sai nhưng không nói gì cả. Cúng bái cỗ bàn xong thì đã khuya, hai thầy không về được phải ngủ lại. Nằm ở nhà ngoài, mẹ con chủ nhà nằm ở buồng trong khóa chặt cửa.

Thầy đồ ăn phải cỗ thiu, đêm đau bụng cuống lên nhưng ở nhà đàn bà góa, cửa nẻo đêm hôm lại bị khóa chặt, nhà có chó dữ nên thầy không dám ra ngoài, đến khi mót quá không nhịn được nữa thầy đồ tính nước liều:

- Không nhẽ mình lại bậy ra đây! Sáng dậy chủ nó biết thì ra thế nào? Chi bằng cứ tuôn vào đít lão thầy cúng rồi cứ mặc kệ nó.

Thầy sờ sờ tìm đít thầy cúng, không ngờ lại phải mồm, mót quá thầy cứ thế tuột quần ỉa túa vào. Thầy cúng liền vùng ngay dậy, giận quá chửi toáng lên:

- Tiên sư cha thằng nào ỉa cả vào mồm ông thế này?

Thầy đồ nghĩ bụng: chỉ có mình với nó ở đây, làm thinh nó cũng biết thôi thì cũng liều lên tiếng:

- Ông ỉa đấy!

- Làm sao mày dám ỉa vào mồm tao?

- Sao ban tối mày dám đọc tên mẹ học trò của ông là Nguyễn Thị Thẹo? Mày dốt thế nên ông ỉa vào mồm mày đấy, để từ rày mày chừa cái thói nói càn đi.

Mới Dựng
Diêm Vương mắc bệnh, sai quỷ sứ lên rước thầy thuốc, Diêm Vương dặn rằng:

- Nhà thầy nào trước cửa không có ma, đó là thầy giỏi.

Quỷ sứ lên, đi từ sáng đến chiều, nhìn thấy trước cửa nhà thầy nào cũng nhiều ma. Đi mãi mới tìm thấy trước nhà thầy lang kia chỉ có một con ma, quỷ sứ vào nhà hỏi:

- Thầy hành nghề được bao lâu ?

Thầy rằng:

Tôi mới dựng bảng, lập kệ hôm qua.

Quỷ sứ nghe nói hết hồn bỏ chạy luôn.

Sao Nỡ Vội Chết
Một ông lang xưa vốn nổi tiếng trị bệnh lao giỏi lắm. Ngày nọ có một ông lão đột ngột đến hỏi:

- Lão nghe thầy chữa bệnh lao thần lắm, thầy đã chữa khỏi bao nhiêu đám rồi?

Ông lang quả quyết đáp:

- Bao nhiêu đám nghe lời tôi thời chữa khỏi hết!

Ông lão cau mặt nói:

- Thầy quên rồi à. Thầy bảo thằng cháu nhà tôi uống thuốc một năm sẽ khỏi, sao nó mới được ba tháng thì chết?

Ông lang xua tay nói:


Ấy chỉ tại cậu nhà ta không nghe lời tôi. Tôi bảo uống thuốc một năm, sao uống mới ba tháng đã vội chết? Sống uống thêm chín tháng thuốc nữa, xem có khá hơn không nào?

Bốc Thuốc Theo Sách
Có một thầy lang nọ dốt hết đường chê, cứ ai đến xem bệnh là y như thầy phải giở sách ra để tra. Đã thế, thầy lại nổi tiếng hồ đồ thái quá.

Một lần có một người bị bệnh nặng, nửa đêm bí quá mới chạy đến nhờ thầy cứu giúp. Thầy mắt nhắm mắt mở, thắp đèn tra sách rồi bảo người nhà bệnh nhân đi mua mấy lạng nhân sâm về sắc lấy nước cho uống.

Con bệnh uống nhân sâm vào đau bụng hơn quằn quại cho đến sáng thì chết. Người nhà đâm đơn kiện. Thầy phải lên hầu quan. Quan hỏi:

- Thầy cho đơn thế nào để người ta chết như vậy?

Thầy lang chắc chắn thưa:

- Bẩm tôi bốc thuốc theo sách chứ có bốc bậy bạ đâu ạ. Thánh dạy thế nào thì tôi cứ làm theo thế ấy.

Quan hỏi sách, thầy nhanh nhẩu đưa sách ra, giở ngay trang có bài thuốc nhân sâm trình quan, quan đọc:"phúc thống phục nhân sâm..." (Đau bụng uống nhân sâm...). Thầy lang ngắt lời:

- Đó thấy chưa! Tôi đã bảo là theo sách mà.

Quan khựng lại một tí và giở tiếp trang bên đọc to hai chữ còn lại: "Tắc tử" (Thì chết).

- ??!!


Con Xin Chịu

Có anh chàng kia, vốn ngốc đại là ngốc, mà lại đầu phải đi làm rể nên trong bụng rất lo. Biết tính con, nên trước khi đi bố mẹ gọi vào dặn dò:

- Ở rể thì khó gì mà ngại. Chỉ cần bố vợ làm gì thì mình làm nấy, cho khỏi mất lòng ông là được.

Anh ta nghe nói vững dạ vội khăn gói đi sang nhà vợ. Hôm ấy cũng ngồi ăn cơm với bố vợ, thấy bố vợ gắp thịt, anh cũng gắp thịt; bố vợ chấm rau cũng chấm rau, bố bợ cầm đũa tay trái anh cũng đổi đũa sang tay trái. Bố vợ vô ý đánh vãi mấy hột cơm ra chiếu, anh cũng bỏ mấy hạt cơm ra chỗ mình ngồi. Bố vợ đang ăn canh miến thấy thế không nhịn cười được, bật phì cười, nào ngờ bị sặc. Một sợi miếng lòng thòng thò ra ngoài lỗ mũi. Anh ta nhìn bố vợ, ngẩn người ra, rồi đứng dậy chắp tay vái:

- Thưa thầy, cái gì chứ cái này thì con xin chịu!