Tổng hợp truyện cười phần 4
Tâm Đầu Ý Hợp
Vợ chồng nhà kia có khách đến chơi mới làm cơm thết đãi. Vợ rành tính chồng nên khi nấu canh xong múc một bát toàn thịt nạc. Một bát toàn thịt mỡ, hai bát để riêng. Lúc bưng mâm ra người vợ xoay bát thịt mỡ vào trước mặt khách, còn bát thịt nạc trước mặt ông chồng yêu quý. Ông chồng thấy bát khách có thịt đầy, còn bát mình không thấy một miếng liền lẩm bẩm:
- Rõ khách đáo gia, cửa nhà phân nhị.
Chị vợ hiểu ý chồng, ghé sát vào tai khẽ nói:
- Phù phù tại thượng, trầm trầm tại hạ.
Anh chồng hiểu ngay là mình nghi oan cho vợ, cười tít mắt làm lành. Anh ta dùng muỗng đảo bát canh, quả nhiên thấy nhiều thịt nạc, mở miệng khen:
- Khá lắm, vợ chồng ta thật tâm đầu ý hợp.
Không Có Con Nào Nhỏ Cả
Có một ông nông dân vốn tham ăn. Một hôm anh bắt được 3 con cá rô, anh đem về nhà làm trui định làm mồi để lai rai. Thằng con ba tuổi thấy cha nướng cá cứ đòi ăn khóc hoài. Mẹ nó lên tiếng dụ nó:
- Cha chả! Kìa con coi kìa, cá cha nướng vàng quá xá, nín đi rồi cha cho ăn.
Anh ta quát:
- Vàng gì chứ! Cá chứ có phải nghệ đâu mà vàng?
Thằng nhỏ khóc thét lên, mẹ nó lại dỗ:
- Kìa kìa, con cá béo dữ, nín đi rồi cha cho ăn.
Cha thằng nhỏ nổi quạu:
- Cá chứ có phải thịt mỡ đâu mà béo!
Thằng nhỏ cứ khóc hoài, dỗ quá trời mà nó không chịu nín, mẹ nó mới bồng lại trui cá:
- Này con! Đó, cá nướng cà...Để chín rồi cha coi con nào nhỏ, cha cho một con mà ăn nghen. Nín đi, đừng khóc nữa.
Cha thằng nhỏ nổi khùng lớn tiếng:
- Ba con bằng nhau hết, không có con nào nhỏ cả!
Vắn Tắt
Có anh chàng vốn tính tham ăn, hễ ngồi vào bàn là ăn chúi mũi vào những món ăn ngon mà gắp lia lịa, vì thế anh ta ít nói chuyện trong bữa ăn.
Một lần đi ăn cỗ nhà nọ, ngồi vào mâm là anh bắt đầu trổ nghề. Một ông khách ngồi bên cạnh thấy chướng quá mới tìm cách hỏi chuyện để hãm bới tốc độ ăn của anh ta lại, ông hỏi:
- Nhà ông ở đâu?
- Đây! (anh ta đáp).
- Thế nhà ông có mấy anh em?
- Mỗi.
- Các cụ thân sinh còn mạng cả không?
Anh ta cứ gật đầu lia lịa, không ngẩng đầu lên, đáp:
- Tiệt!
Ước
Có hai vợ chồng nông dân nghèo, một hôm rỗi rãi ngồi bàn chuyện phiếm với nhau:
- Giá ta học được phép "cầu gì được nấy" thì thích biết mấy nhỉ?
Bụt hiện lên bảo:
- Ta sẽ cho vợ chồng nhà ngươi ba điều ước, từ nay ngươi có thể ước được rồi.
Vợ chồng bàn kỹ với nhau đã rồi mới ước. Một hôm trời mưa, hai vợ chồng ngồi nướng ngô, chị vợ buộc miệng nói:
- Ước gì bây giò có miếng dồi chó thì thích biết mấy.
Chị ta vừa buông lời thì một khúc dồi chó rơi xuống trước mặt. Thế là mất toi một điều ước. Anh chồng tức quá chỉ miếng dồi chó mắng vợ:
- Ước vàng ước bạc chẳng ước, lại đi ước miếng dồi chó, ông cũng ước dồi chó này dính vào mũi mày cho biết thân!
Anh ta vừa dứt lời thì miếng dồi chó bay lên dính vào mũi chị vợ. Thế là mất đi hai điều ước. Bây giờ là làm sao cho miếng dồi chó khỏi dính lòng thòng trước mũi vợ, anh nông dân đành bấm bụng nêu ra lời ước cuối cùng:
Mong khúc dồi chó sớm bay khỏi mũi vợ tôi!
Tức thì khúc dồi chó bay mất, thế là ba điều ước vèo luôn.
Cái Tội Ham Ăn
Khu chợ Cầu Bông, có cô gái vào loại khá về vẻ đẹp bên ngoài nhưng có tính ham ăn, khắp vùng ai cũng biết. Ngồi trước cửa nhà, hễ gánh hàng rong nào đi qua cũng đều "khó thoát tay cô"... Ăn vặt quá đỗi, nằm mơ cũng thấy bánh trái, mở miệng ra là nói bánh những bánh đủ loại. Đến khi lấy chồng gặp phải anh chồng "hắc ám" nghe cô nhắc đến hàng quà là nổi giận đùng đùng. Một hôm vợ chồng đang nằm nghỉ bỗng nghe gió kéo đến ào ào rồi mưa như trút nước. Chồng bảo:
- Em ra xem sao?
Chị vợ đến bên cửa sổ rồi nói:
- Anh ơi! Mưa to lắm, cọng nào cọng nấy, có sợi dài như bánh canh, sợi ngắn như bánh lọt.
Chồng giận đập giường rầm rầm:
- Bảo xem mưa lớn mưa nhỏ, nước nhiều, nước ít lại nói gì đến bánh canh trong đó, tôi nện cho chết bây giờ.
Vợ sợ quá đến bên cửa sổ xem lại rồi nói:
Trời mưa to thiệt, chỗ nước to dày như bánh phồng, chỗ nước mỏng như bánh tráng vậy đó.
Lần này chịu hết nổi, anh chồng phóng xuống cho vợ cái bạt tai. Chị vợ núp sau cột khóc bù lu:
- Ai cũng có chồng hiền khô, mình có chồng nóng ... như cái bánh cam. May mà tôi né kịp, anh đánh trúng hai cái bánh bao, nếu anh không đập anh đập gãy hai cái bánh chè của tôi rồi...hu...hu...
Tự Tử Bằng Bún Rượu
Người nọ có tính hay ăn quà vặt, vợ tần tảo buôn bán dành dụm được tiền, anh thường lấy trộm ra quán đánh chén. Vợ giận lắm khóc hết nước mắt. Anh ta không thương vợ, lại sửng cổ dọa là tự tử.
- Cứ như thế này thì sống làm sao được. Tôi sẽ chết cho bà sống một mình...
Vợ cáu lên:
- Ừ, chồng con như thế thì uống dấm thanh, ăn lá ngón mà chết quách đi cho rồi!
Anh ta nói đượm vẻ năn nỉ:
- Dấm thanh thì chua, lá ngón thì đắng, nhà cứ đưa tiền cho tôi ra chợ mua bún uống với rượu, say bí tỉ cũng chết. Chết như vậy khỏe hơn!
Tôi Tưởng Là
Có một cặp vợ chồng nhà quê tính hay ăn vụng. Một hôm người vợ đi làm ngoài đồng về thấy trên bếp có nồi xôi đậu chín tới. Đang đói chị ta bốc một nắm, định ăn vụng. Lúc đó người chồng đi làm chưa về. Sợ chồng biết, chị vợ núp vào cái xó cửa để ăn, nào ngờ mới nhai có mấy miếng thì chồng về. Anh chồng thấy ngay cái nồi xôi thơm phức đang bốc khói muốn ăn nhưng sợ vợ biết, anh quan sát tìm chỗ kín để ăn vụng. Nhà chật hẹp, chỉ có cái xó cửa duy nhất là tiện cho việc đứng ăn vụng thôi, anh nghĩ vậy, thuận tay bốc một nắm xôi đi tới. Vừa mở cửa thì thấy vợ đang cầm nắm xôi nhai, anh ta bật kêu lên:
- Ơ bu mày đấy à?
Trông vợ không nói năng gì vì đang nhai, trên tay nắm xôi chưa hết nửa, anh ta nhanh trí nói tiếp:
- Tôi tưởng bu mày ăn hết rồi, nên mang vào một nắm nữa đây này.
Trứng Ngót
Một chị mới về làm dâu. Hôm ấy mẹ chồng bảo chị ta luộc rau muống. Chị ta đổ rá rau vào nồi luộc, nhưng đến khi vớt ra thì chỉ còn một đĩa. Sợ mẹ chồng rầy la, chị ta ôm mặt khóc hu hu. Thấy nàng dâu khóc, mẹ chồng hỏi sự tình, chị ta thưa lại đầu đuôi, mẹ chồng nói:
- Tưởng gì chứ chuyện đó thì có gì đâu mà khóc. Luộc thì bao giờ nó cũng ngót như vậy.
Lần sau mẹ chồng sai chị ta luộc năm quả trứng, luộc xong chị ta ăn hai quả. Mẹ chồng hỏi:
- Luộc năm sao bây giờ còn ba?
Chị ta trả lời gọn lỏn:
- Mẹ biết rồi còn hỏi làm gì! Luộc thì nó phải ngót đi chứ!
Thơm, Thối
Có một tên xu nịnh bần tiện, ai cũng ghét.. Ngay cả đến người được hắn nịnh có khi cũng cảm thấy bực mình. Một hôm hắn ngồi hầu quan, quan vui chuyện lỡ làm cái "bũm" thối hoăng lên, không ai chịu nổi. Riêng chỉ có một mình hắn phổng mũi lên, khen lia lịa:
- Chà người ta đánh rắm thường thối mà rắm của quan thơm phức chi lan, chi huệ.
- Ông quan nghiêm mặt lại bảo:
- Ta thường nghe nói ăn thịt thà rau quả vào tiêu hóa đi, đến khi bài tiết thối mới là đúng. Sao rắm của ta lại thơm, hay đây là điềm báo chẳng lành?
Tên xu nịnh sợ quá, khum tay vái lạy rồi vớt cái mùi rắm, xum xoe tâu:
- À, thưa quan lớn, bây giờ rắm lại thối quá rồi.
Chết Ngàn Năm
Một anh có tính hay nịnh kẻ quyền quý. Một hôm anh ta đến nhà một ông quan nọ mở miệng xu nịnh:
- Hôm qua con nằm chiêm bao thấy ngài sống một ngàn năm. Vậy nay đến báo tin cho ngài mừng.
Ông quan nghe xong, nét mặt tỏ ra buồn rầu, nói:
- Sách dạy thấy sống là chết. Con người ta thức là dương, ngủ là âm. Âm dương bao giờ cũng trái nhau. Anh chiêm bao như vậy chắc là tôi khó lòng mà trọn vẹn được.
Anh ta nghe nói sợ quá liền chữa:
- Bẩm đúng như thế đấy ạ! Con nói lộn, chứ thực ra con nằm chiêm bao thấy ngài chết một ngàn năm ạ!
Những Hai Chân
Một chàng nọ đi hỏi vợ, ở nhà thì mồm năm miệng mười mà khi đến nhà vợ tương lai thì mặt cứ thuỗn dài ra, ngượng nghịu chẳng biết câu cú gì nữa cả.
Cứ ngồi im hoài cũng kỳ, chàng ta đảo mắt nhìn xem có chuyện gì để nói cho đỡ ngượng. Chợt thấy con vịt đang ngủ đứng ở góc sân có một chân thôi, anh ta liền la toáng lên với bố vợ như vừa phát hiện ra chuyện lạ:
- Thưa bố! Kia, kìa, con vịt nó...
Bố vợ tương lai quay lại hỏi:
- Vịt nó làm sao, con...
Con vịt nghe anh ta la to quá liền thò một cái chân nữa, chàng ta nhìn thấy bẽn lẽn trả lời :
- Thưa bố, vịt nó... Vịt nó có những hai chân ạ!
Đội Làm Sao Hết
Làng nọ, có một ông hương, tính hay xu phụ quyền thế và hay khoe khoang. Mỗi lần được gần quan, ông lấy làm hãnh diện lắm. Một hôm ông tới làng ông hương để xử một vụ án quan trọng. Khi xét trong có lập một tờ vi bằng, hễ người chức lớn thì được ghi tên trước thì được ghi tên và ký trước, lần lượt đến ông hương ký sau chót ở thứ mười một. Như thế hương ta cũng lấy làm hãnh diện lắm rồi, vì tên mình cùng đứng chung tờ giấy với quan viên. Ký xong quan bảo ông đọc lại và dặn:
- Ngươi đem vi bằng này trình quan lớn và nói ta còn ở lại đây lấy khâu chiêu của kẻ gian. Xong ta sẽ lên trình quan sau.
Ông hương đắc ý mừng ra mặt vì được quan tín nhiệm giao cho lên gặp quan lớn. Lúc đó ông tạt qua nhà kêu vợ ra khoe:
- Mình ra đây mà coi, mình tưởng tôi lôi thôi sao? Nè tôi cũng đứng chung tờ giấy với quan viên để xét việc trọng đại đây này...
Vợ ông hương cầm vi bằng xem. Ông hương chỉ têns từng người và chức tước cho vợ nghe, khi dứt lời, vợ ông than:
- Ôi! Ông ơi là ông! Chắc là ông bị bể đầu quá. Ông đứng tận dưới cùng thế này làm sao mà đội hết mười ông trên kia.
Tri Kỷ
Một ông thơ võ tính thích thơ nôm. Ở cạnh nhà ông có một anh mồm mép lanh lẹ, chỉ khéo tán ăn. Mỗi khi làm được bài thơ nào, ông quan võ thường mời anh ta sang để đọc cho nghe. Một hôm quan mách:
- Tôi vừa mới làm xong cái chuồng chim sau vườn, đã làm được một bài thơ tứ tuyệt vịnh, tôi đọc cho anh nghe.
Anh ta được lời vui vẻ chăm chú lắng nghe như nuốt từng tiếng thơ của quan. Ông quan võ trầm bổng:
Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời,
Đứa thì bay bổng, đứa bay khơi.
Mai sau nó đẻ ra con cháu,
Nướng chả băm viên đánh chén chơi.
Anh ta khen lấy khen để:
- Hay quá! Hay quá! Xin ngài đọc từ từ từng câu một cho tôi thưởng thức hết cái ý thần hùng của bài thơ.
Quan lại tiếp tục:
- Bốn cột chênh vênh đứng giữa trời.
Anh kia tán:
- Hay! Tôi nghiệm qua câu này ngài sẽ được làm quan đến hàng tứ trụ.
Quan lại đưa tay nhìn trời ngâm:
- Đứa thì bay bổng, đứa bay khơi.
Anh kia tán:
- Danh giá của ngài chắc còn phát chưa biết đến đâu mà tính.
Quan ngoái cổ nhìn khắp nhà đọc:
- Mai sau nó đẻ ra con cháu.
Anh kia vỗ tay cái đét:
- Hay quá! con cháu của ngài nhiều vô kể.
Quan chép miệng ngâm tiếp:
- Nướng chả băm viên, đánh chén chơi.
Anh kia lại thao thao:
- Đấy thật là tuyệt! Mai sau ngài tha hồ mà hưởng bổng lộc, phong lưu phú quý.
Ông quan võ nở mũi bằng cái thúng, đắc chí ngồi rung đùi rót rượu mời anh ta và bảo:
- Thơ ta được cái tự nhiên. Sẵn thi hứng dồi dào ta làm thêm một bài thơ tức cảnh xem thế nào nhé!
- Bẩm quan thế thì còn gì bằng.
Quan nhìn chung quanh bỗng thấy con chó chạy qua liền ứng khẩu thành thơ rằng:
Chẳng phải voi, chẳng phải trâu,
Ấy là con chó cắn gâu gâu.
Khi ngủ với nhau thì phải đứng,
Cả đời không ăn một miếng trầu.
Anh kia gật gù khen hay. Hai người ngồi uống trà Tàu, anh kia xin họa lại:
Quanh quanh đằng đít lại đằng đầu,
Hễ thấy ai vào sủa gâu gâu.
Ăn hết của thơm cùng của thối,
Trăm năm không được chén trà Tàu.
Lò Mò
Làng kia có anh chàng nọ, gặp dịp vợ sanh mới nhờ em vợ sang ở giúp việc bếp núc. Nhà thì quá chật, chỉ để được có hai cái chõng mà thôi. Anh ta có ý muốn tòm tèm em vợ, đêm đến mới lò mò bò vô, nghĩ lui nghĩ tới thấy mắc cỡ nên thụt ra, thụt vô, bò lui bò tới đôi ba bận.
Cô em biết nhưng không lên tiếng, để coi thử anh rể làm gì. Cô vợ biết mới ngắt đứa nhỏ khóc ré lên rồi mới cất lời ru:
- Ôi, ôi! Con ơi nín bú cho no,
Hỡi người quân tử chớ mò đi đâu.
Cô em thấy chị ru vậy, bảo chị đưa cháu cho cô ru tiếp:
- Cháu ơi! hãy ngủ cho no,
Của dì dì giữ ai bò mặc ai!
Ở ngoài nghe lời ru, anh ta tức mình cất tiếng ru khan:
- Đêm khuya gà gáy ó o,
Ta không ngủ đặng, ta mò đi chơi.
Túng Thiếu
Anh nọ thiếu nợ anh kia lâu rồi mà không chịu trả. Mỗi lần anh kia đến đòi thì anh nọ cứ kêu túng quá xin khất. Một hôm anh kia lại đến đòi, thấy anh nọ đang ngồi ăn cơm có con vịt quay nóng hổi, mới hỏi:
- Bữa nay ăn sang thế, chắc hẳn trả cho tôi?
Anh kia đáp:
- Chà! nói anh thương, kỳ này tôi còn túng thiếu quá, anh làm ơn cho một thời gian nữa.
Anh kia vẻ không hiểu nổi, nói:
- Thôi đi! Mắc nợ gì mà cứ hẹn mãi, có tiền cũng không chịu trả cho người ta, bộ muốn ăn cướp hả?
Anh nọ nhẹ nhàng:
- Thật đấy mà! ! Ai lại vậy, tôi túng thiếu quá chứ làm gì có chuyện ăn cướp của anh.
Anh chủ nợ liền nói:
- Hừ! Đấy! Đừng có mà xạo! ăn nguyên một con vịt quay thế kia mà cứ bảo là không có tiền, còn túng thiếu nữa?
Anh mắc nợ thản nhiên trả lời:
- Đúng như vậy! Anh coi đi tôi túng thiếu đến nỗi một con vịt nuôi cũng không nổi nên phải làm thịt ăn, chớ anh bảo còn túng đến cỡ nào nữa?
Ăn Ở Ra Làm Sao
Một cô ả kén chồng, cùng lúc có hai nơi đến hỏi, một anh ở xóm trên, nhà giàu nhưng lại lùn tịt, mặt mày xấu xí, một anh ở xóm dưới nhà nghèo nhưng lại được cái đẹp mã. Thấy cô còn lưỡng lự, bà mẹ mới nói:
- Lớn tuổi rồi phải lấy chồng đi thôi, mày cứ chần chừ vậy e lỡ hội hết đấy. Căn bản ở con, con ưng đám nào, mẹ gả đám đó.
Cô ả đáp:
- Con ưng cả hai!
Bà mẹ trố mắt ngạc nhiên, nhìn cô không hiểu và hỏi:
- Như vậy con ăn ở ra sao?
Cô ta trả lời tỉnh rụi:
- Con đã tính rồi mẹ à! Ban ngày con ở xóm trên, ban đêm con ở xóm dưới.
Tôi Không Có Nói
Có anh chàng mở mồm, mở miệng là cứ phát ra những điều gở. Một hôm đi ăn tân gia, vừa đến nơi, anh ta đã đấm cửa thùng thùng hỏi:
- Trong nhà chết cả hay sao mà không ai ra mở cửa đón khách?
Chủ nhà vội vàng ra mở cửa, trách:
- Tôi xây nhà gần năm sáu chục cây vàng, chưa kịp ăn mừng, sao anh nói năng bậy bạ vậy?
Anh ta đáp:
- Bác nói sao? Nhà này mà những ngần ấy vàng cơ à? Bán cho tôi mười cây chắc gì tôi mua!
Chủ nhà mắng:
- Đồ bất hảo! Nhà làm để cho con cho cháu chứ có bán đâu mà anh cho mắc, chê rẻ.
Anh ta lại nói:
- Bác bán quách đi cho xong, để lâu nó mà sập xuống thì con cháu bác chết hết.
Chủ nhà giận quá nên vừa chửi vừa đóng cửa đuổi đi. Trên đường về nhà, anh ta gặp lại bạn cũ đang đi tới nhà quan huyện để ăn mừng ngài mới sanh được cậu ấm. Anh ta năn nỉ bạn cho đi theo nhà quan ăn tiệc:
- Anh hay nói gở lắm, tôi không dám để anh đi theo đâu, nhỡ có chuyện gì, rắc rối cho tôi lắm.
Anh thề sống thề chết là chỉ ngồi uống rượu thôi không mở mồm mở miệng cho đến lúc tan cuộc. Bạn cầm lòng không nổi nên đành để anh ta đi theo. Quả đúng như vậy, suốt buổi tiệc mặc cho mọi người cười đùa, chúc tụng ầm ĩ anh ta vẫn cứ ngồi tì tì đánh chén, không hé răng một lời. Tiệc tan mọi người vui vẻ ra về, anh ta đứng dậy đến gần quan mà nói:
- Từ nãy giờ tôi không nói một lời nào đấy nhé, nếu mai đây cậu ấm trúng gió mà chết thì đừng có đổ thừa cho tôi.
Mắc Quá
Cha con anh hà tiện cùng nhau đi chợ. Họ dạo khắp hàng này sang hàng khác từ sáng đến trưa mà chẳng mua được gì. Hai cha con quay trở về nhà, đi qua một chuyến đò ngang, họ sợ tốn tiền nên cởi quần áo lội qua sông, chứ không chịu lên đò. Người con khỏe đeo túi tiền lội trước, người cha lội sau. Khi người con lên tới bờ ngoái nhìn lại thì thấy cha lóp ngóp giữa sông. Vì tuổi già sức yếu nên người cha không thể tới bờ được, cứ trồi lên hụp xuống giữa dòng. Người con kêu la ầm ĩ:
- Cứu cha tôi với! Cứu cha tôi với! Ai cứu cha tôi, tôi thưởng bốn quan tiền!
Người cha lặn hụp uống nước đầy bụng khi ngoi lên nghe nói thưởng bốn quan, mới ráng sức bình sinh thốt lên:
- Hai quan thôi...bốn..b..ốn quan mắc lắm, thà chết còn hơn...
Nói chưa dứt câu thì dòng nước đã cuốn ông đi mất.
Bản Chất
Một người hà tiện khi xuống âm phủ, Diêm Vương mắng:
- Mày ở trên trần chỉ bo bo giữ của không biết đỡ đần thương yêu người nghèo khó. Tôi mày phải luộc qua vạc dầu.
Lúc quỷ sứ đưa hắn đến vạc dầu để thi hành án, hắn hớt hải nói:
- Ôi! Sao nhiều dầu quá xá vậy, lãng phí quá chừng. Các ngươi hãy bán dầu ấy cho tôi, rồi ném tôi vào vạc nước sôi cũng được.
Vắt Cổ Chày Ra Nước
Chủ nhà sai đầy tớ về quê ngoại lo công chuyện, người đầy tớ xin chủ mấy đồng tiền để uống nước dọc đường. Ngẫm nghĩ một lúc chủ nói:
- Thằng này đến là ngớ ngẩn, hai bên đường đi thiếu gì là ruộng ao, có khát thì xuống ruộng mà uống tha hồ, vào quán xá làm quái gì cho phiền phức tiền nong.
Đầy tớ thành thực bẩm:
- Độ rày hạn quá ruộng đâu có nước nữa.
Suy nghĩ một lúc, chủ nhà nói :
- Để tao cho mượn cái khố vải vận vào người mặc thấm mồ hôi khi khát vắt ra uống.
Người đầy tớ hóm hỉnh nói:
- Trời nóng vận khố tải nóng lắm, hay ông cho tôi mượn cái chày giã cua vậy.
- Để làm gì?
Chủ nhà ngạc nhiên hỏi.
Đầy tớ thủng thẳng trả lời:
- Ông chưa biết đấy thôi chứ vắt cổ chày cũng ra nước đấy ạ!
Dốt Hay Nói Chữ
Thầy đồ hay chữ, rủi phải bà vợ hư quá nên buộc phải dùng roi để dạy. Lúc đánh vợ ông nói:
- Sự bất đắc dĩ mới đánh mình, chứ tôi cũng hiểu rằng: "Giáo đa thành oán".
Có anh dốt nghe được cũng về bắt chước đánh vợ, vừa đánh vừa nói:
- Sự mất bát đĩa tao mới đánh mày, chứ mày cũng biết, gáo tra dài cán.
Bị Xỏ
Hai anh chàng rủ nhau vào quán đánh chén, một anh nhìn đĩa thịt hỏi:
- Thịt này là thịt giống gì?
Một anh hay chữ liền nói:
- Rõ thật "thực bất tri kỷ vị".
Anh thứ ba nghe vậy ghé vào tai anh thứ nhất bảo:
- Nó nói xỏ anh đấy!
Anh thứ nhất tưởng thật chỉ tay vào mặt anh hay chữ bảo:
- À, à, anh khinh tôi hả? Anh "Thực bất tri kỳ vị" tôi, xem thường tôi không biết gì hả? tôi nói cho anh hay tôi cóc sợ anh đâu! Tôi nói cho anh biết là ... là...tôi cũng "thực bất tri kỳ vị" cao tằng cố tổ của anh!
Anh hay chữ: - ??!!
Tướng Công Tốt Bụng
Anh học trò nọ vì nghèo quá phải đi theo cánh thợ mộc làm nhà cho tướng công phụ việc kiếm tiền. Chủ thợ sai anh đến nhà tướng công nhận gạo về nấu cơm. Thấy anh chàng mặt khôi ngô tuấn tú, ăn mặc lại rách rưới, tướng công hỏi:
- Cũng đi làm thợ như người ta, sao áo quần rách quá vậy?
Anh học trò thưa:
- Dạ bẩm tướng công, con là học trò, bữa nay hết gạo không kiếm đâu ra nên đánh liều xin bác thợ theo làm việc vặt ở đây.
Nghe nói học trò, tướng công chỉ vào con ngựa trắng cột ở trước bảo:
- Nếu là học trò, anh hãy làm một bài thơ về con ngựa đó, được ta sẽ thưởng.
Suy nghĩ trong giây lát, anh học trò đọc:
Bạch mã mao như tuyết,
Tứ túc cương như thiết.
Tướng công kỵ bạch mã,
Bạch mã tẩu như phi.
Tướng công nghe xong lấy làm đắc ý bèn thưởng cho anh học trò thúng gạo và vài quan tiền. Anh ta từ tạ ra về và thuật lại đầu đuôi cho đám thợ nghe. Trong đám có người tham mới nài nỉ anh đọc lại cho học thuộc bài thơ ấy. Sáng ngày mai đến nhận gạo anh ta xin đi thay anh học trò và cũng không không quên mượn bộ đồ rách rưới của anh. Cũng như lần trước, tướng công lại hỏi và cuộc hỏi đáp diễn ra giống y như vậy. Nhìn thấy bà lão tóc bạc đang quét sân , tướng công nói:
- Anh ta liền đọc:
Bà lão mao như tuyết,
Tứ túc cương như thiết.
Nghe hai câu trên, tướng công biết ngay hắn là một thằng xạo nhưng cũng cứ hỏi thâm:
- Tại sao bà lão lại có tứ túc?
Anh ta vội thưa:
- Vì bà lão quét sân, mình cúi xuống, cũng không khác gì tứ túc vậy.
Tướng công phì cười và nói:
- Được, anh đọc tiếp đi.
Anh ta đọc tiếp:
Tướng công kỵ bà lão,
Bà lão tẩu như phi.
Anh chàng vừa dứt lời, tướng công nổi giận, sai lính bắt nọc đánh cho một trận thừa sống thiếu chết để chừa cái thói dối trá tham lam.
Thông Cảm
Ông nọ đi chăn vịt, chẳng hiểu hữu ý hay vô tình để đàn vịt sà vào ruộng lúa của ông kia.
Từ xa ông kia vác cuốc chạy đến đánh đàn vịt. Ông chăn vịt chạy lại:
- Chết chết! Ông thông cảm, giống vịt nó thèm thóc!
Ông chủ ruộng lúa sốt ruột:
- Vịt nào lại không thèm thóc? Sao ông không hỏi nó có thèm tép không, để tôi ra chợ tôi mua về tôi kho rồi bưng ra cho vịt ông ăn?
Biết Chữ Thì Mua Làm Gì?
Một chàng mù chữ thường thấy ông bà già mang kính coi sách. Nghĩ thầm trong bụng chắc nhờ cái của quý ấy mà người ta đọc được chữ. Nhân buổi chợ anh ta đến hiệu kính để mua. Anh ta đeo kính vào cầm sách coi lui coi tới một hồi rồi lắc đầu bảo: "Kính không tốt". Chủ tiệm tìm một cái kính tốt nhất đưa cho anh ta. Chàng mù chữ lại đeo kính vào cầm ngược cuốn sách coi lui coi tới một hồi lâu, lắc đầu nói:
- Hay là ông không biết chữ nên đọc không được?
Anh ta mới nổi khùng:
- Khéo thật cái quán này! Phải tôi biết chữ thì tôi còn mua kính làm cái quái gì.
Đặt Lờ Trên Cây
Có một anh chàng khờ nghèo khổ, không biết tính toán làm ăn. Một hôm than thở nhỏ to với vợ:
- Tui vụng về quá, làm khổ mình nhiều, là đàn ông sức vóc có thừa, ngặt một nỗi không có nghề ngỗng gì để làm thêm.
Nghe chồng nói vậy chị vợ cũng mát lòng nói:
- Thôi để tôi chỉ cách cho mình, mình mua mấy cái lờ về đặt, đặng kiếm thêm tôm cá mà ăn. Anh chồng khờ nói:
- Vậy đặt lờ ở đâu mới kiếm được tôm cá?
Chị vợ:
- Có khó gì đâu, mình coi chỗ nào nhiều cứt cò thì đem lờ tới đó mà đặt, ắt sẽ có thôi.
Sáng hôm sau, anh ta lăng xăng xách tiền đi chợ mua lờ, vác rựa đi tìm chỗ. Thấy trên cây bần đầy những cứt cò trắng, anh chàng mừng quá về vác lờ đem đến leo lên đặt trên ngọn cây.
Giấu Cày
Một lão nông dân đang cày ruộng, tới buổi vợ kêu vào ăn cơm, lão la lớn rằng:
- Khoan đã, từ từ để tôi giấu cái cày vào bụi này cái đã.
Vợ lão nhắc:
- Giấu cày ông phải làm thinh, cứ nói oang oang như vậy kẻ xấu bụng nghe được nó ăn cắp chứ còn gì. Từ rày về sau nhớ đừng nói lớn như vậy nữa nhé!
Về ăn cơm trở ra, tìm không thấy chiếc cày đâu nữa. Lão lật đật chạy về, ghé miệng vô lỗ tai vợ nói thầm:
- Mình ơi! Chúng nó ăn cắp cái cày rồi!
Thừa Một Con Thì Có
Một anh chàng ngốc ra chợ mua được một đàn bò sáu con, chàng ngồi lên lưng con đầu đàn rồi dắt cả đám về. Giữa đường ngốc ta nhìn lại đàn bò rồi đếm:
- Một...hai...ba...bốn...năm...
Đếm đi đếm lại năm lần bảy lượt, ngốc ta vẫn thấy có năm con, cuống lên anh ta vặt đầu vặt tai sợ đến tái cả mặt nhưng không biết làm thế nào cả. Về đến nhà, thấy vợ đứng ngay giữa cổng, ngốc ta vẫn ngồi trên lưng bò mếu máo:
- Chết rồi mình ơi! Tôi làm mất, một con bò rồi!
Vợ ngốc hỏi:
- Mua mấy con mà để mất một con?
Ngốc ta chỉ vào đàn bò theo sau nói:
- Sáu con mà bây giờ chỉ còn có năm.
Chị vợ vừa cười vừa nói:
- Thừa một con thì có.
Lời Cha Dặn
Ở một làng nọ, có một người con xưa nay vốn vâng lời cha mẹ. Nhưng mọi người lấy làm lạ, sau khi người cha mất, người con ấy sinh ra nghiện ngập, uống rượu, đánh bạc, thậm chí ăn trộm nữa. Hỏi tại sao lại đổ đốn ra như vậy, anh ta buồn rầu trả lời:
Trước lúc nhắm mắt cha tôi có dặn: "Đừng uống chè. Uống rượu con nhé! Đừng ăn cắp. Ăn trộm con nhé! Đừng đánh cờ. Đánh bạc con nhé!".
Thì ra lúc tắc hơi, lời trăn trối của người cha bị đứt quãng, làm người con hiểu ý nghĩa theo sự ngắt hơi ấy. Vốn lời dặn là "Đừng uống chè, uống rượu con nhé! Đừng ăn cắp, ăn trộm con nhé! Đừng đánh cờ, đánh bạc con nhé!"
Nước Mắm Hâm
Một anh chàng nọ nổi tiếng sợ vợ và ngu đến hết chỗ nói. Bởi thế suốt đời bị vợ bắt nạt mà không làm sao được. Một lần có bạn cũ ở xa đến thăm, anh ta năn nỉ với vợ:
- Hôm nay tôi có khách vậy mẹ mày để tôi làm chồng một bữa. bao giờ có mặt khách đến thì mẹ mày để tôi cự nự la lối gì thì la, chớ không bạn tôi nó bảo bà bắt nạt chồng thì nhục cả họ.
Chị vợ thấy chồng nói như vậy cũng ưng thuận để đẹp mặt cả đôi và được tiếng với anh em. Anh ta được toại nguyện nên tự tung tự tác quát nạt om sòm, chị vợ không hé răng đến một lời. Bạn bè thấy thế thán phục lắm, đến bữa ăn, cơm được dọn lên một cách đàng hoàng, ngon lành và đầy đủ. Tuy thế anh ta vẫn quát:
- Tô canh này hơi mặn đấy mẹ nó ơi! Giời ơi! Món xào gì mà lại thế này? Thịt với chả cá, sao lại nấu cái kiểu gì thế này! Rõ khổ!
Nghe chồng chê bai đủ điều chị vợ vẫn im lặng như hến, vui vẻ lễ phép với chồng. Được nước anh ta như chim sổ lồng quên cả phận mình, không ngừng lên mặt quát tháo. Ngó đi ngó lại, không có gì để chê nữa, thấy vợ bưng chén nước mắm lên, anh ta đón lấy rồi quát:
- Này mẹ nó, làm ăn kiểu gì vậy, chén nước mắm này sao lại không hâm lên?
Nghe nói vậy, mọi người bò lăn ra cười. Chị vợ mắc cỡ không chịu được cái ngốc của chồng mới sấn lại, túm lấy tóc anh ta tẩn cho một trận.
Không Phải Thịt Lợn Sề
Ông hàng thịt làm thịt lợn sề bán. Nhà có đứa con tính hay bép xép, ông phải dặn nó trước:
- Mày đừng nói là thịt lợn sề đấy nhé!
Một lát có người đến mua thịt. Đứa con mau miệng nói trước:
- Đây không phải là thịt lợn sề đâu!
Người mua sinh nghi, xem kỹ đúng là thịt lợn sề không mua nữa. Ông hàng thịt tức quá mắng con:
- Ai bảo mày nói thế để người ta sinh nghi!
Một lát sau có một người đến mua thịt rồi hỏi:
- Sao bì nó dày thế này! Hay là thịt lợn sề?
Ông hàng thịt chưa kịp trả lời, thằng con đã hấp tấp bảo bố:
- Đấy nhé người ta bảo trước chứ không phải con đâu nhé!
Trứng Vịt Muối
Hai anh em nhà nọ vào quán ăn cơm, nhà quán dọn cơm trứng vịt muối lên cho ăn, người em hỏi người anh:
- Cũng là trứng vịt sao quả này đắng thế nhỉ?
Người anh bảo:
- Chú nói thế người ta cười cho đấy! Quả trứng vịt muối mà cũng không biết.
Người em hỏi lại:
- Thế trứng vịt muối ở đâu ra?
Ngưới anh làm vẻ thông thạo bảo:
- Chú mày sao ngốc thế! Có thế mà cũng không biết. Con vịt muối nó đẻ trứng vịt muối chứ còn ở đâu ra nữa!
Kén Rể
Ở làng nọ có một ông lão tính tình giản dị, chất phác. Nay muốn gả con gái, nhưng nhất định muốn bằng được chàng rể hay chữ nho. Thời ấy hiếm hoi sĩ tử, nên treo bảng gần cả năm mà vẫn chưa toại nguyện. Bỗng từ phương xa, có chàng trai nọ dáng dấp thư sinh, khăn gói đến xin ra mắt.
Chàng nói:
- Bẩm cụ ông! Thân con côi cút, ăn học chẳng tới đâu, nay đến chỉ xin ông bà nhận làm gia nhân thôi ạ!
Nhìn tướng mạo anh ta giây lát, ông lão bảo:
- Được! Nhưng cứ để ta thử tài đức của cậu ra sao đã.
Lão bèn đưa chàng trai ngao du quanh làng. Tới chỗ có đám rước, lão chỉ ngay cô dâu , chú rể hỏi:
- Đó, cậu thử "nói nho" cho ta xem?
- Bẩm ông đó là "nhất nam, nhất nữ"- chàng trả lời.
Lão tỏ vẻ bằng lòng. Khi tới đình làng, vào nghỉ chân. Lão chỉ hai cây cột giữa gian chính sảnh hỏi:
- Đó! Cậu thử "nói nho" ta xem?
- Bẩm ông, đó là "nhất trụ, nhất trụ" tức là nhị trụ.
Lão lại gật gù ra chiều đắc ý. Đến lúc ra về, ngang qua bờ sông, lão chỉ tay vào hai vợ chồng đang tung lưới bắt cá và nói:
- Đó! Cậu thử "nói nho" ta coi?
- Bẩm ông đó là "phu thê tầm ngư"- chàng trả lời.
Lần này lão khoái chí ra mặt và định bụng sẽ gả con gái cho chàng ngay. Không ngờ, trong làng có anh bợm cãi, lanh trí học lóm được mấy câu đáp trên từ chuyện phiếm của đám gia nhân nhà lão và đến xin ứng thí. Suy nghĩ, đắn đo một hồi lâu, lão cũng đánh liều thử xem sao. Việc này, để thêm thời gian nữa quyết định cũng không hại gì. nhân nhà lão được biếu mấy trái sầu riêng, lão cho dọn ra mời khách rồi chỉ ta, hỏi luôn:
- Đó cậu thử "nói nho" tôi coi?
Bợm ta xưa nay có tính lanh lợi, bèn trả lời liền:
- Bẩm ông đó là "nhất nam, nhất nữ".
- Trời trái sầu riêng sao cậu bảo là "nhất nam, nhất nữ"- Ông ngạc nhiên hỏi ngược lại.
- Bẩm ông "nhất nam, nhất nữ" là trai với gái mà "trai gái" có phải là "trái gai" không? Vậy trái gai chỉ là trái sầu riêng thôi chớ là gì nữa!
Lão ngẫm nghĩ khen hay. Đến bữa cơm lão vừa giầm ớt vừa nói:
- Đó! Cậu thử "nói nho" ta coi?
Bẩm ông, đó là "nhất trụ, nhất trụ" tức là nhị trụ.
Nghi quá lão đành hỏi:
- Tại sao...là..."nhị trụ"?
- Bẩm ông, "nhị trụ" tức là "hai cột" là "hột cai" (ở miền nam hay phát âm cay với cai như nhau). Chỉ có trái ớt mới có hột cay thôi chớ còn gì nữa.
Một lần nữa, lão tấm tắc khen hay. Đoạn chỉ vào đĩa cà nướng trộn mỡ hành trong mâm bảo:
- Đó! Bây giờ cậu thử "nói nho" thêm một lần nữa coi?
- Bẩm cụ đó là "phu thê tầm ngư".
- Tạo sao lại "phu thê tầm ngư"?- Lão ta thắc mắc.
- Bẩm ông! "Phu thê" tức là vợ chồng, bởi ông bà có thích mới mua về ăn. Còn "tầm ngư" tức là "tìm cá" mà "tìm cá" không phải là "cà tím" sao?
Cuối cùng lão phục lăn, rồi quyết định gả con cho bợm.
Tài Ứng Đối
Một ông nghè có cô con gái quý, chỉ ước kén được một chàng rể hay chữ để nối nghiệp mình. Ngay từ lúc cô con gái còn nhỏ, ông đã đánh tiếng khắp nơi.
Một thầy đồ nọ có cậu cháu dốt, chỉ ham ăn chơi chẳng biết chữ nghĩa gì, nhưng thầy lại phao ầm lên là cháu thầy hay chữ như thần đồng, mới lên chín tuổi mà ứng đối được với các bậc đại nho. Nghe chuyện, ông nghè mừng lắm, cho gọi thầy đồ lại và nói:
- Thầy đem cháu đến đây để ta thử tài, nếu giỏi thật ta sẽ cho làm rể.
Thầy đồ mừng thầm trong bụng vì mưu của thầy có cơ hội thực hiện. Đến ngày đã hẹn, thầy dẫn cháu ra mắt ông nghe. Thằng bé có vẻ nghịch ngợm, ông nghè đã có vẻ nghi ngờ. Đầu tiên ông nghè chỉ vào cái bàn thờ. Thằng bé không hiểu cái gì cả, trông lên thấy có đĩa bánh rán, nó chỉ ngay vào đó. Ông nghè ngạc nhiênhỏi:
- Thế nghĩa là thế nào?
Thầy đồ thản nhiên trả lời:
- Cháu nó đối thế là sát lắm ạ! Ý cụ muốn nói "Đẹp vàng son" nó đối lại "Ngon mật mỡ" đấy ạ!
Ông nghè gật gù nhưng vẫn còn ngờ ngợ, liến ra câu khác. Ông chỉ cây cau trước sân. Thằng bé chẳng hiểu gì, bỗng thấy con cua bò dưới gốc cau nó liền chỉ vào con cua, lần này thầy đồ chủ động nói trước:
- Đấy đấy, thưa ông! Nó đối vậy khá lắm đấy. Ông chỉ cây cau có nghĩa là "nhất trụ kình thiên" (một cột đỡ bầu trời) nó chỉ con cua có ý đối lại là "bát túc hoành địa" (tám chân tung hoàng mặt đất).
Ông nghè gật gù khen lấy khen để. Ông quyết định thử lại lần cuối nếu đối được sẽ gả con gái cho. Rồi ông chỉ vào vựa thóc có ý khoe giàu. Thằng bé thấy ông ta đối mãi chẳng ăn uống gì, tức quá vạch quần chỉ vào con cu... Ông nghè tái mặt đập bàn quát:
- A, thằng này láo, nọc nó ra đánh một rận mới được.
Thầy đồ bình tĩnh thưa:
- Bẩm ông nó đối hay vậy sao đánh nó. Ông chỉ vào vựa thóc có ý nói "Dưỡng thiên hạ chi nhân" (nuôi người thiên hạ) còn nó chỉ vào "con cu..." là có ý nói: "Kế tổ tông chi nghiệp" (nối nghiệp tổ tiên) như thế được đấy chứ ạ!
Ông nghè vỗ đùi khen:
- Ừ hay thật! Quả đúng là rể quý của ta!
Anh Chàng Nói Hay Chữ
Một phú hộ muốn chọn cho con gái cưng của mình một người chồng hay chữ. Ở cùng làng có một anh nông dân mồ côi cha mẹ, phải đi cày thuê cuốc mướn sống qua ngày. Biết tin phú hộ kén rể, anh ta tìm đến ông mai trình bày hoàn cảnh và cầu cạnh ông lo việc mối lái cho mình. Vốn không ưa nhà phú hộ, lại thương số phận của anh nông dân, ông mai nhận lời giúp đỡ.
Khi được ngỏ ý, vì tin tưởng ông mai, nên phú hộ nhận lời với điều kiện: Anh nông dân phải ở rể ba năm, nếu anh ta là người hay chữ, biết làm ăn thì phú hộ sẽ gả con gái cho.
Một hôm anh nông dân cùng phú hộ lên rẫy. Muốn thử tài chàng rể tương lai, phú hộ mới ra câu đối:
-Tích cốc phòng cơ!
Đứng trước đám rẩy xanh tốt, nghĩ mãi không ra, tưởng là công cốc ở rể cực khổ từ bấy đến nay, anh tức mình đặt cây rựa xuống chửi đổng:
- Con c...!
Rồi chạy một mạch về nhà, lão phú hộ giận quá đến nhà ông mai than oán:
- Ông bảo nó hay chữ lắm, thế khi tôi ra câu đối nó lại hỗn xược, bảo "con c..." rồi bỏ ra về.
Ông mai nhanh nhẩu trả lời:
-Ra vế "tích cốc phòng cơ" như thế nó đối là "tứ tôn kế nghiệp" là hay quá còn gì. Ông nghĩ lại coi:
Lão phú ông thấy có lý bèn vội vàng đến đón anh nông dân về lại nhà hậu đãi. Hôm sau ông và anh chàng rể tương lai lại lên rẩy. Trời nắng, lão đưa tay lên che đầu và ra câu đối:
- Ngũ duyên lai định thượng.
Anh nông dân lúng túng đưa tay vỗ vào bụng cái bạch, rồi bỏ ra về.
Lão phú hộ không hiểu ra làm sao đành đến học lại chuyện với ông mai. Ông mai làm ra vẻ giận dữ nói:
- Có thế mà ông cũng không biết! Nó đối thế là hay quá, ý nó là: "Phúc trung ấp thư tịch" từ đây trở về sau ông đừng thử tài nó nữa, nó mà giận bỏ về lần thứ ba thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Một lần nọ anh nông dân đi làm đồng về, phải trời mưa tạt vào nhà ông mai trú nhờ. Nghe ông mai cao hứng đọc thơ về mưa: "Lác đác mưa sa làn gió thị" chiều anh về tới nhà, trời vẫn còn mưa, sấm chớp lại nổi lên. Lão phú hộ tức cảnh đọc:
- Ầm ầm sấm chớp dậy đất kim bôi.
Chàng rể được lời liền đọc tiếp:
- Lác đác mưa sa làn gió thị.
Lão phú hộ nghe như mở cờ trong bụng, khen chàng rể tương lai hết lời. Từ đó về sau lão không "thử tài" anh nông dân nữa. Anh hết hạn ba năm ở rể, lão phú hộ y lời tổ chức đám cưới linh đình, bao nhiêu chi phí lão chịu hết. Dân làng biết chuyện cười với nhau rằng:
Dốt thôi dốt đặc cán mai.
Gặp may chàng cũng thành trai lão làng.
Khúc Ruột Cũng Không Cho
Ngày xưa, có một ông quan nọ ỷ có chút chữ nghĩa nên thường tỏ ra xem thường mọi người. Một hôm cao hứng ông phán:
- Hễ ai đáp trọn những câu đối của ta, ta sẽ thưởng cho một con heo bự.
Có anh nông dân đến nhà quan xin được vào đối như lời quan truyền. Quan nhìn anh rồi hất mặt đi không thèm nói một lời, đoạn ông đưa một ngón tay lên. Anh nông dân thấy vậy liền giơ hai ngón tay đối lại. Quan giơ tay lên ba ngón. Anh nông dân liền giơ lên bốn ngón. Có vẻ ra chiều suy nghĩ, quan lấy hai cánh tay khỏa ghép vòng tròn trước mặt. Anh nông dân liền đưa cánh tay lên chặt xuống. Quan lắc đầu, mặt mày méo xẹo đành phải chịu thua và bảo gia nhân thả con heo cho anh nông dân dẫn về. Vợ quan hớt hải chạy ra hỏi:
- Sao ông thua nó dễ dàng quá vậy?
Quan lắc đầu đáp:
- Không ngờ nhà nông mà có cái thằng thông minh quá vậy. Tôi nói "Nhất quan âm" nó đối "nhì bồ tát" tôi nói "tam thánh" nó đối "tứ hiền" tôi ra câu "vầng nhật nguyệt kết thành một khối" tưởng là nó ngắc ngứ đoạn này, ai dè nó trả lời đúng là: "dải ngân hà chia xẻ hai phần". Thành ra mình thua chứ còn gì nữa.
Thấy chồng dẫn heo về, vợ anh nông dân mừng rỡ, sốt sắng hỏi chồng:
- Mình đối ra làm sao mà thắng quan hay vậy?
Anh nông dân đáp tỉnh rụi:
- Quá dễ, sáng sớm chưa ăn gì hết mà ông hỏi: "Một đòn bánh tét ăn có hết không?" tôi liền trả lời: "Hai đòn cũng hết" rồi ông thách: "ba đòn..." tôi nói ngay là: "bốn đòn cũng xong!". Ông biết là đã thua tôi, suy nghĩ mãi cuối cùng ông xin lại "bộ lòng", nghĩ mà ghét, quan gì mà keo bẩn. Tôi trả lời dứt khoát "khúc ruột cũng không cho!". Cuối cùng ông đành thả heo cho tôi dẫn về, thế thôi chớ có gì đâu.
Nhờ Thầy
Thằng dốt, nghèo mà muốn vợ, biết tin ông nhà giàu làng bên kén rể hay chữ, ai đối được vế đối của ổng ra thì được kén. Nghe nói cũng ham nên anh đánh liều tới thử vận may. Thấy anh ta đến, ông nhà giàu hỏi đi đâu, anh thưa thiệt là đến xin được kén rể. Ổng thấy con cua trong thùng kiểng bò ra liền chỉ mà nói rằng:
- Con cua đó. Đối làm sao thì đối đi.
Lúng ta lúng túng, không lẽ làm thinh, anh ta mới giơ cây dù đang cầm trên tay và nói rằng:
- Cây dù đây.
Ông nhà giàu mắng cho một mạch rồi đuổi đi. Tức mình anh ta về nhà đến tìm thầy kiện nhờ lo cho. Thầy kiện hỏi cặn kẽ đầu đuôi rồi nói:
- Được không hề chi, về chạy năm chục quan đem đây, mai đi với ta là xong mọi việc.
Hôm sau thầy trò dắt nhau đến. Ông nhà giàu thấy kiền nói:
- Ông đem cái thằng ba láp ba đế này đến đây làm gì? Nó ngu đến mức không biết chữ nhất là giống gì, thật bẩn cho cái sân nhà tôi.
Thầy kiện từ tốn hỏi:
- Ông đừng nóng, thấy vậy chứ thằng này nó được lắm. Ông ra "Con cua đó" nó đối lại "Cái dù đây" chẳng phải tay vừa đâu.
Ông nhà giàu hỏi vặn:
- Cao cái giống gì, sao "cây dù" lại đối với "con cua"?
- Ấy, ông nghĩ vậy mới lầm, không mấy thuở ông gặp được đứa cao trí đâu! Ông ra nôm rằng: "Con cua đó" thì nó phải đối "Cây dù đây"... đến tôi cũng phải phục! Con cua là "hoành hoành hải ngoại" nó đối cây dù là "độc lập thiên trung". Ông nghĩ coi, còn đối làm sao hay hơn thế.
Ông nhà giàu nghe thấm quá đành chịu gả con gái cho anh ta.
Tại Ông Không Hỏi
Có người mời cụ bá đến chơi. Lúc đi cụ cho anh đầy tớ theo hầu. Thấy cụ bá đến, chủ nhà ân cần hỏi han:
- Đường xa, cụ đi mệt, nhà cháu lấy làm ngại quá!
Cụ bá giữ sĩ diện bảo:
- Không từ nhà sang đây đi xe cũng không mệt nhọc gì.
Anh đầy tớ nhìn cụ, rồi như tiếc rẻ nói:
- Giá lúc bấy giờ cụ trả thêm cho nó mấy xu thì ta đến đây sớm hơn kìa.
- Ai bảo mày chỏ mồm vào? Từ giờ trở đi không hỏi mà mở mồm thì chết với tao!
Anh đầy tớ biết mình lỡ lời nên vâng vâng dạ dạ.
Một hôm, cụ bá làm cỗ mời khách, mọi người đến gần đủ chỉ thiếu một người, chờ mãi chẳng thấy, sợ khách đợi lâu, cụ bá sai đầy tớ đi mời một lần nữa. Anh ta đi một chốc rồi trở về, lẳng lặng xuống bếp không nói năng gì cả.
Cụ bá đợi mãi không thấy sốt ruột, tưởng anh đầy tớ chưa đi mời, mới gọi anh ta lên hỏi:
- Mày đã đi chưa?
- Dạ, đã đi rồi ạ!
Cụ bá tưởng khách sắp tới, nên cứ ngồi nói chuyện tiếp. Cỗ bàn đã nguội lạnh mà không thấy ông khách kia đến. Cụ bá bực mình gọi đầy tớ lên hỏi:
- Mày đến ông ấy bảo thế nào?
- Dạ ông ấy xin kiếu vì bị bệnh ạ.
Cụ bá tức quá mắng:
- Thế sao từ nãy đến giờ mày không chịu nói để mọi người phải chờ đợi.
- Con không dám nói, vì ông chưa có hỏi ạ.
Cây Đơn
Một ông quan về hưu đã lâu. Nhân buổi chợ định ra mua cây đơn về trồng làm thuốc. Cả chợ chỉ có một thằng bán cây đơn mà thôi.
Ngài hỏi:
- Cây này giá bao nhiêu?
Chủ hàng cây:
- Ngài muốn mua ạ? Người ta thì bán rẻ, còn ngài thì mười nén.
Quan hưu ngạc nhiên:
- Cây có tí, trơ vài lá sao nói thách quá vậy!
Chủ hàng cây:
- Ngày trước, bất cứ to nhỏ, ngài cứ phang mỗi lá một đồng, ngài quên rồi sao?
Bỗng có người bạn cũ của quan hưu qua chợ kêu lớn:
- Chào ngài Huyện! Ông huyện bây giờ về bán cây đơn à? Quan hưu:
- ??!!
Trinh Với Liêm
Có một ông quan tên Liêm, đi hát cô đầu. Trong làng cô đầu có một cô tên là Trinh. Quan mở miệng nói đùa:
- Quái! Trong nhà này cũng có người "TRINH" kia à!
Cô đầu trả lời:
- Vâng, chúng em còn "TRINH" như chốn công đường còn có "LIÊM" đấy ạ!
Xin Làm Cha Để Trả Nợ
Một anh lúc còn sống công nợ quá nhiều, lúc chết xuống âm phủ, Diêm Vương tra sổ thấy chưa hết nợ, mới bắt đầu hóa kiếp làm trâu trở lại dương thế để cày trả nợ.
Anh ta liền kêu rằng:
- Tạ Diêm Vương! Xin ngài nghe con nói. Làm trâu không thể nào trả được nợ đâu. Trừ khi làm bố chúng nó mới trả hết được ạ.
Diêm Vương phán hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
Anh ta thành thật giải bày:
- Làm kiếp trâu thì có hạn, còn làm cha chúng thì phải lo lắng cho chúng suốt cuộc đời. Lúc chết có nghìn có vạn tiền vàng cũng để lại cho chúng nó tất tật. Lại còn một nỗi khi chúng nó bóp hầu, nặn họng ăn quỵt của người ta, dân chúng cứ lôi thằng cha chúng nó ra mà chửi.
Chỉ Thiếu Gan Trời Là Chưa Ăn
Làng nọ có một tên địa chủ giàu có, nổi tiếng hợm hĩnh nhất vùng. Có một bữa đang chè chén với đủ loại cao lương mỹ vị trên bàn. Bỗng người đầy tớ đứng bên hầu rượu mở miệng thốt ra những lời có chiều nịnh bợ:
- Dạ! Những món ăn của ông hôm nay quả có một không hai. Những thứ của ngon vật lạ này chỉ có ông mới dùng thôi ạ!
Tên địa chủ nghe nói hả dạ, bèn hợm hĩnh đáp:
- Trên đời này, thứ gì tao cũng ăn hết rồi, chỉ thiếu lá gan ông trời là tao chưa ăn thôi!
Nghe vậy người đầy tớ lễ phép trả lời:
- Thưa ông, ông chỉ thiếu lá gan trời là chưa ăn, còn con nhờ lộc của ông thứ gì con cũng ăn qua, chỉ có cứt là chưa ăn thôi!
Nghe vậy tên địa chủ tức lộn ruột nhưng đành ngậm miệng.
Kiêng Cữ
Có một anh dị đoan lắm, việc gì cũng tính trước suy sau kiêng cữ đủ điều. Một ngày kia anh lên kinh thành thi trạng. Theo anh có một tiểu đồng hầu hạ. Cậu này lại ăn nói bạt mạng nên bị la rầy hoài. Đang đi gió thổi rớt khăn, tiểu đồng buột miệng chửi:
- Cha nó! Rớt rồi!
Anh ta nghe vậy sợ quá, rầy la tiểu đồng và dặn:
- Từ giờ có nói cái gì mày phải giữ gìn. Ví như có gió thổi khăn bay đi, mày phải nói là đậu nghe chưa!
Thằng hầu vâng lời, cột khăn lên đầu và nói:
- Tốt lắm, từ đây đến kinh mày không thể nào đậu được nghe không?
Mẹo Của Thầy
Ở nước ta trước đây thường có lệ "Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy" trong những ngày vui xuân đón tết cổ truyền dân tộc. Có một lớp học kia, mùng ba tết, tất thảy học trò đều đến thăm thầy và có quà dâng đầu năm. Riêng có một trò không đến thăm thầy, nhân ngày học đầu năm thầy mới hỏi:
- Này con, theo phép học trò, hễ mùng ba thì phải tết thầy, ai cũng vậy, sao con không?
Tan học, cậu học trò về nhà buồn rầu thưa chuyện với cha nó, cha nó dặn:
- Ngày mai nếu thầy con còn nhắc nữa thì con cứ nói năm nay cha con lu bu nhiều chuyện nên quên.
Ngày hôm sau thầy lại nhắc, cậu học trò theo lời cha dặn thưa lại với thầy lời y như vậy. Thầy nghe xong im lặng có chiều suy nghĩ. Một hồi lâu, thầy kêu riêng học trò tới nói rằng:
- Xưa nay con học giỏi. Vậy thầy ra cho con một câu đối, đối được thầy thưởng, dở thầy phạt. Vế đối thứ nhất như vầy: "Hớn trào tam kiệt: Trương Lương - Hàn Tín - Uất Trì Cung".
Cậu học trò đối không được, về nhà tức tửi mách cha nó nghe. Nghe chuyện cha cậu học trò cười ruồi nói:
- Thầy mày ngu vậy thì tết uổng lắm. Thầy bà gì mà quên hết lịch sử. Mày đi học gặp thầy nói lại với thầy rằng: Uất Trì Cung là tôi nhà Đường chứ có phải tôi nhà Hán đâu mà ra câu đối như vậy.
Cậu học trò thật thà đến lớp thưa với thầy y lời cha dặn, nghe xong thầy nổi giận đùng đùng mắng:
- Đó đó đó! Ấy chuyện cách đây đã ngàn năm mà cha trò còn nhớ. Còn cái lễ tết thầy mỗi năm mỗi có, sao cha trò lại quên!
Lẫy Kiều
Một cô ả rất am hiểu truyện Kiều. Một hôm có một chàng trai đến nhà chơi, thả lời ong bướm. Cô ta lấy một câu Kiều:
- Ta đây mới thật là Kiều,
Mặc cho Kim Trọng đủ điều chửa nghe.
Chàng trai hiểu ý, biết mình bị xem thường bèn tức khí lẫy Kiều đáp lại:
Ta đây là Mã Giám Sinh,
Mua Kiều từ đất Bắc Kinh mang về.
Chơi cho liễu chán hoa chê,
Đánh cho ba chục đuổi về lầu xanh.
Cô mắc cỡ, không biết đối đáp lại ra làm sao, đành chuồn thẳng.
Cưa Gì Cũng Được
Có một anh chàng nọ tính hay đùa dai. Một hôm đứng chơi ngoài ngõ, thấy đám thợ cưa, vác cưa đi qua bèn gọi lại hỏi:
- Này các bác thợ, đi làm thế này chắc cây gì các bác cũng cưa được chứ?
Đám thợ cưa tự tin đáp:
- Đã làm nghề cưa thì cái gì mà chẳng cưa được!
Anh nọ ra vẻ mừng bảo:
- Nếu vậy tôi thỉnh các bác vào nhà...Bây giờ đã quá ngọ, mời các bác vào nhà ăn cơm đã, chiều tối nhờ các bác cưa giùm cho tôi...
Thợ cưa hí hửng vì có mối làm ăn. Anh chàng sai người làm cơm, lấy thịt ninh nhừ với mật, cho thật nhiều muối vào.
Cơm dọn ra, thấy thịt thơm phức, đám thợ cưa chén một bữa no nê, rồi cùng nhau lăn ra ngủ. Anh chủ nhà gọi đầy tớ lại dặn:
- Tao đi vắng, tí nữa thợ cưa thức giấc đòi uống nước thì cứ đòi mười đồng một bát mới bán.
Y như lời, khi thợ cưa khát nước đòi uống nước, đầy tớ cứ y lời ông chủ mà quất. Thoạt tiên thì còn cự nự tiền nước mắc rẻ. Nhưng vì ních thịt kho với mật và muối làm khô cổ họng, đám thợ cứ uống hì hục mãi mà không hết khát. Sáng ra đám thợ gặp chủ nhà hỏi chuyện cưa cây để lấy tiền trả tiền nước cho đám gia nhân cứ bám theo đòi nợ mãi.
- Nào ông chủ muốn cưa cây gì thì nói cho chúng tôi làm!
Anh nọ lẳng lặng dẫn đám thợ vào vườn chỉ một cây rau thơm rồi nói:
- Đây tôi muốn nhờ các anh cưa hộ cho tôi cây này.
Thợ cưa nhìn nhau thao láo:
- Tưởng cưa cây gì chứ cưa cây rau thơm thì cưa quái gì được!
Anh nọ liền nói:
- Thế sao hôm qua các bác bảo cưa cây gì cũng được? Thế có phải các bác lừa tôi không nào?
Nói xong anh nọ đi thẳng vào nhà đóng cửa lại thả cho đám gia nhân mặc sức đòi tiền nước đám thợ cưa.
Mặt Dầy
Một anh không râu ngồi nói chuyện tào lao với một anh có râu. Anh không râu hết chuyện mới nghĩ cách trêu anh có râu, bèn ra câu đố:
- Đố ông trên đời này vật gì cứng nhất?
Anh có râu thật thà trả lời:
- Sắt đá là cứng chứ còn giống gì nữa!
Anh không râu nói:
- Sắt nung phải chảy, đá đập phải tan.
Anh có râu hỏi lại:
- Thế thì giống gì là cứng, anh nói thử coi?
Anh không râu nói:
- Râu là cứng nhất.
Người có râu ngạc nhiên hỏi:
- Có lẽ nào râu cứng hơn sắt đá?
Người không râu nói:
- Anh nghĩ coi , da mặt anh dầy nó dùi thủng ra, như thế không cứng là gì?
Biết mình bị chơi xỏ, người có râu không chịu thua, giáng trả lại rằng:
- Đúng vậy! Da mặt tôi cứng và dầy cũng không tày với mặt mo của anh. Râu nó cứng vậy mà nó dùi hoài không thủng nên không mọc được cọng nào trên mặt anh đấy.
Có Nhẽ Đâu Thế!
Có hai anh chơi thân với nhau, nhưng lại bắt bẻ nhau từng lời từng ý. Xa thì nhớ nhau nhưng gặp lại khắc khẩu. Khi anh này kể chuyện thì anh kia lại buông lời.
- Có nhẽ đâu thế.
Một hôm hai anh bàn với nhau phải hòa thuận, tuyệt đối tin tưởng nhau, dẹp cái câu "có nhẽ đâu thế", ai vi phạm sẽ bị phạt hai quan tiền và hai cân gạo.
Hôm sau anh kia gặp anh nọ liền bảo:
- Đêm qua nhà tôi mất trộm.
- Mất những gì?
Một cái giếng đằng sau vườn.
Anh nọ lại gân cổ lên cãi:
- Có nhẽ đâu thế?
Anh kia cười ồ:
- Đấy nhé! Đã nói rồi đấy nhé! Mai tôi sang lấy gạo và tiền.
Anh nọ tức lắm về thuật lại cho vợ nghe, vợ bảo:
- Không lo! Tưởng bạn thật thà với mình chứ chơi khăm ăn tiền kiểu đó để tôi. Ngày mai mình giả chết, còn sau đó để tôi liệu.
Hôm sau anh kia đến đòi tiền và gạo, bước vào đã nghe tiếng khóc, hốt hoảng chạy vào nhà trong thì thấy bạn nằm sóng sượt trên giường, chị vợ rũ rượi ngồi bên cạnh, giọt vắn, giọt dài. Anh kia liền hỏi dồn:
- Anh ấy làm sao thế? Anh ấy làm sao thế!
Vợ anh nọ vừa khóc vừa nói:
- Nhà tôi chết rồi anh ơi. Hôm qua không biết đi đâu về vừa tới sân bị con vịt đá chết tươi.
Anh kia dậm chân bảo:
- Có nhẽ đâu thế.
Anh nọ nhổm dậy ngay:
- Đấy nhé! Lại nói rồi nhé! Còn đòi lấy tiền lấy gạo nữa thôi.
Sợ Sét Bà
Xưa có một thầy đồ dạy học ở nhà một người đàn bà góa. Bữa nào ăn cơm, bà cũng đơm cho thầy lưng sét cơm với mấy quả cà.
Một hôm trời mưa gió to, sấm sét đùng đùng, người đàn bà góa sợ run cầm cập, còn thầy đồ vẫn ngồi thản nhiên như không.
Bà ta thấy làm lạ hỏi:
- Thầy không sợ sét ư?
Thầy đồ thản nhiên đáp:
- Tôi không sợ "SÉT CỦA TRỜI" mà chỉ sợ "SÉT CỦA BÀ " thôi. Cứ mỗi ngày bà cho tôi ba sét chắc là tôi chết đói thôi.